Án Mạng Trong Ngôi Nhà Bị Ma Ám - Chương 5
Chương 5: Kẻ Địch Vô Hình
Bóng tối dày đặc bao trùm lấy căn phòng trong tầng hầm, khiến Bao Chửng, Công Tôn Sách, và Triển Chiêu phải dừng lại, lắng nghe trong sự căng thẳng tột độ. Tiếng gió rít qua những khe hở trong tường đá nghe như tiếng thì thầm của những linh hồn bị giam cầm. Không gian xung quanh trở nên ngột ngạt, và cảm giác bị theo dõi càng lúc càng rõ ràng.
Triển Chiêu nắm chặt thanh kiếm, đôi mắt sắc bén dù trong bóng tối. Anh thì thầm, giọng căng thẳng.
“Đại nhân, có điều gì đó không ổn. Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của ai đó… hoặc thứ gì đó ở đây.”
Bao Chửng vẫn giữ bình tĩnh, nhưng giọng ông trầm hẳn đi.
“Chúng ta đang đối mặt với một kẻ địch vô hình, một kẻ không muốn chúng ta khám phá bí mật này. Hãy cẩn thận.”
Công Tôn Sách nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của kẻ địch. Ông giữ cuốn sách trong tay, cảm nhận rõ sự nguy hiểm của tình huống.
“Đại nhân, chúng ta nên rời khỏi đây ngay khi còn có thể. Nơi này quá nguy hiểm, và chúng ta chưa biết rõ kẻ thù của mình là ai.”
Nhưng trước khi họ kịp hành động, một tiếng cười rợn người vang lên từ phía sau. Cả ba người quay lại, nhưng không thấy ai. Tiếng cười kéo dài, đầy vẻ chế giễu và đe dọa.
Triển Chiêu lập tức rút kiếm ra, tiến về phía phát ra tiếng cười.
“Ai đó! Hiện thân ngay! Đừng trốn trong bóng tối!”
Nhưng không có ai trả lời, chỉ có tiếng cười biến mất, thay vào đó là một sự im lặng đáng sợ. Bao Chửng tiến lại gần Triển Chiêu, ánh mắt ông tràn đầy quyết tâm.
“Đừng để bị khiêu khích. Đây là một trò chơi tâm lý, chúng ta không được rơi vào bẫy.”
Công Tôn Sách lo lắng.
“Đại nhân, có lẽ chúng ta đã xâm phạm vào một nơi mà không nên chạm tới. Chúng ta cần phải suy nghĩ thấu đáo về bước đi tiếp theo.”
Bao Chửng trầm ngâm trong giây lát, rồi quyết định.
“Chúng ta sẽ mang cuốn sách này ra ngoài, trở về Khai Phong để nghiên cứu kỹ hơn. Nếu ở lại đây, chúng ta có thể gặp nguy hiểm không thể lường trước.”
Triển Chiêu gật đầu, đôi mắt vẫn cảnh giác dõi theo từng góc tối trong căn phòng.
“Tôi sẽ đi trước, đảm bảo an toàn cho đại nhân và Công Tôn tiên sinh.”
Họ bắt đầu rút lui, nhưng ngay khi họ bước chân lên cầu thang, một lực vô hình bất ngờ ập tới, đẩy họ ngã xuống. Bao Chửng giữ chặt cuốn sách, bảo vệ nó bằng cả thân mình. Triển Chiêu nhanh chóng đứng dậy, thanh kiếm trong tay sẵn sàng đối phó với bất kỳ thứ gì có thể xuất hiện.
Công Tôn Sách, vừa đau vừa hoảng loạn, cố gắng đứng lên.
“Chuyện gì… đã xảy ra? Ai đó đang tấn công chúng ta!”
Bao Chửng nhìn quanh, đôi mắt sắc bén tìm kiếm kẻ địch.
“Đây không phải là người. Có lẽ chúng ta đang đối mặt với một sức mạnh siêu nhiên… hoặc một kẻ thù tinh vi hơn chúng ta nghĩ.”
Triển Chiêu bước lên, đối mặt với bóng tối, giọng anh dứt khoát.
“Dù là ai, hắn sẽ không thể ngăn cản chúng ta!”
Nhưng trước khi anh kịp hành động, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn tung cuốn sách khỏi tay Bao Chửng. Cuốn sách rơi xuống đất, mở toang, và từ đó, một luồng khí lạnh tỏa ra, như thể những bí mật đen tối bên trong đang thoát ra ngoài.
Bao Chửng lao tới để nhặt cuốn sách lên, nhưng một bóng đen bất ngờ xuất hiện trước mặt ông, chắn đường. Bóng đen này không có hình dạng cụ thể, chỉ là một khối tối mịt mùng, nhưng đôi mắt đỏ rực của nó khiến ai cũng phải rùng mình.
Triển Chiêu lập tức chém tới, nhưng thanh kiếm chỉ xuyên qua bóng đen mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào. Anh lùi lại, nhìn Bao Chửng, giọng anh căng thẳng.
“Đại nhân, chúng ta không thể đánh bại nó bằng vũ khí thông thường!”
Bao Chửng hiểu rằng họ đang đối mặt với một thế lực mà họ chưa thể hiểu rõ. Ông nhanh chóng ra lệnh.
“Chúng ta phải rời khỏi đây ngay! Công Tôn tiên sinh, giữ cuốn sách! Triển hộ vệ, bảo vệ lối thoát!”
Họ cố gắng chạy lên cầu thang, nhưng bóng đen không ngừng bám theo, như muốn nuốt chửng họ trong màn đêm vô tận. Triển Chiêu đứng ở cuối cầu thang, sẵn sàng chiến đấu đến cùng nếu cần thiết.
Khi họ bước ra khỏi tầng hầm và trở lại ngôi nhà trên mặt đất, bóng đen bất ngờ dừng lại ở ngưỡng cửa tầng hầm, như thể nó không thể rời khỏi đó. Bao Chửng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không giảm bớt cảnh giác.
Công Tôn Sách, tay ôm chặt cuốn sách, run rẩy nói.
“Đại nhân, chúng ta phải rời khỏi ngôi nhà này ngay. Nó không an toàn.”
Bao Chửng gật đầu, quay lại nhìn lối vào tầng hầm một lần nữa trước khi ra lệnh.
“Chúng ta sẽ quay về Khai Phong ngay lập tức. Cuốn sách này có thể là chìa khóa để giải mã tất cả những gì đang diễn ra. Chúng ta cần phải nghiên cứu nó thật kỹ.”
Triển Chiêu dẫn đường ra khỏi ngôi nhà, ánh sáng ban ngày chiếu vào khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rằng trận chiến thực sự vẫn còn đang ở phía trước. Những gì họ đã thấy chỉ là bề nổi của một bí mật đen tối hơn nhiều.
Khi họ rời khỏi ngôi nhà và trở lại làng Yên Định, Bao Chửng biết rằng cuộc đối đầu với kẻ địch vô hình này chưa kết thúc. Bí mật của ngôi nhà ma ám vẫn đang chờ được giải mã, và con đường phía trước chắc chắn sẽ đầy rẫy nguy hiểm.
Câu chuyện tiếp tục với những diễn biến căng thẳng và đầy kịch tính, khi Bao Chửng và đồng đội nhận ra rằng họ đang đối mặt với một kẻ thù mà không thể dễ dàng đánh bại. Những hành động và lời thoại sẽ tiếp tục dẫn dắt độc giả qua những thử thách không thể lường trước trong các chương tiếp theo.