Án Mạng Trong Ngôi Nhà Bị Ma Ám - Chương 6
Chương 6: Bí Mật Bị Chôn Vùi
Trở về Khai Phong, Bao Chửng, Công Tôn Sách, và Triển Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm khi thoát khỏi ngôi nhà ma ám, nhưng nỗi lo âu về những gì họ đã đối mặt vẫn ám ảnh tâm trí họ. Họ quyết định tập trung vào việc giải mã cuốn sách cổ mà họ mang về từ ngôi nhà, hy vọng tìm ra manh mối để đối phó với kẻ địch vô hình và những bí mật đen tối ẩn giấu trong ngôi nhà đó.
Trong thư phòng của Bao Chửng, Công Tôn Sách mở cuốn sách cổ, cẩn thận lật từng trang. Bao Chửng ngồi đối diện, ánh mắt chăm chú theo dõi từng dòng chữ. Triển Chiêu đứng bên cạnh, luôn cảnh giác với mọi điều xung quanh.
“Cuốn sách này chứa đầy những ký tự và biểu tượng kỳ lạ,” – Công Tôn Sách nói, giọng trầm ngâm. “Có vẻ như nó là một dạng nhật ký hoặc một tài liệu ghi chép lại những sự kiện đã xảy ra trong gia đình Lâm gia.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt sắc bén.
“Hãy đọc to những gì ông giải mã được, Công Tôn tiên sinh. Mỗi chi tiết đều có thể quan trọng.”
Công Tôn Sách bắt đầu đọc, giọng ông trầm ấm, từng câu chữ như vang lên trong không gian yên tĩnh của thư phòng.
“Ngày 17 tháng 9, năm đó… Gia đình ta đã bị phản bội. Những người ta tin tưởng đã quay lưng lại với ta, và kết cục bi thảm đã xảy ra. Nhưng ta sẽ không để bí mật của Lâm gia bị lộ ra ngoài. Những gì ta chôn vùi dưới tầng hầm sẽ mãi mãi ở đó, không ai có thể tìm thấy, trừ khi họ biết chìa khóa để mở ra.”
Triển Chiêu cau mày.
“Chìa khóa? Chìa khóa đó có thể là gì? Chúng ta đã mở cánh cửa tầng hầm, nhưng vẫn chưa tìm thấy tất cả những gì ẩn giấu.”
Công Tôn Sách tiếp tục lật trang, tiếp tục đọc.
“Ngày 18 tháng 9, năm đó… Linh hồn của những người đã khuất không được an nghỉ. Những kẻ đã gây ra tội ác này sẽ bị trừng phạt. Ta đã để lại dấu vết cho người đủ thông minh để nhận ra. Những ký tự trên tường tầng hầm không chỉ là mật mã, mà còn là một câu đố. Ai giải được câu đố đó sẽ tìm thấy sự thật.”
Bao Chửng lặng lẽ suy nghĩ, tay ông gõ nhẹ lên bàn.
“Một câu đố… Những ký tự trên tường mà chúng ta đã thấy ở tầng hầm có lẽ chứa đựng nhiều hơn chúng ta nghĩ. Chúng ta cần phải trở lại đó, lần này với sự hiểu biết hơn về những gì chúng ta đang đối mặt.”
Triển Chiêu lên tiếng, ánh mắt quyết đoán.
“Đại nhân, tôi sẽ đi cùng ngài. Chúng ta cần chuẩn bị tốt hơn cho chuyến đi này. Rõ ràng, kẻ địch không muốn chúng ta tìm ra sự thật, và chúng sẽ làm mọi cách để ngăn cản chúng ta.”
Công Tôn Sách gật đầu đồng ý.
“Chúng ta cần mang theo mọi thứ có thể giúp giải mã câu đố. Có lẽ lần này chúng ta sẽ tìm thấy chìa khóa thực sự để mở ra bí mật cuối cùng của ngôi nhà.”
Bao Chửng đứng dậy, đôi mắt ông ánh lên sự quyết tâm.
“Chúng ta sẽ không để bất kỳ điều gì ngăn cản. Hãy chuẩn bị ngay. Sáng mai, chúng ta sẽ quay lại ngôi nhà đó.”
Ngày hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Bao Chửng, Công Tôn Sách, và Triển Chiêu một lần nữa rời khỏi Khai Phong, hướng về làng Yên Định. Cảm giác lo lắng không rời khỏi tâm trí họ, nhưng quyết tâm khám phá sự thật khiến họ mạnh mẽ hơn.
Khi họ trở lại ngôi nhà, không khí u ám và lạnh lẽo lại bao trùm, như thể ngôi nhà biết rằng họ đã quay lại. Những tiếng kêu của côn trùng và tiếng gió rít qua những khe cửa vỡ khiến mọi thứ càng thêm rùng rợn.
Bao Chửng dẫn đầu, tiến thẳng đến tầng hầm nơi họ đã tìm thấy cuốn sách. Khi họ bước vào, không gian lạnh lẽo và ngột ngạt chào đón họ, nhưng lần này, họ đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì có thể xảy ra.
Công Tôn Sách tiến đến bức tường đá với những ký tự cổ mà họ đã thấy lần trước. Ông cẩn thận xem xét từng chi tiết, đôi mắt ông sáng lên khi nhận ra điều gì đó.
“Đại nhân, những ký tự này không chỉ là mật mã để mở cánh cửa. Chúng là một câu đố. Nếu giải đúng, chúng ta sẽ biết được bí mật của Lâm gia.”
Bao Chửng gật đầu.
“Hãy thử giải mã ngay. Chúng ta không có nhiều thời gian.”
Công Tôn Sách bắt đầu di chuyển các ký tự trên tường, từng ký tự một, theo một thứ tự mà chỉ ông hiểu. Khi ký tự cuối cùng được đặt đúng chỗ, bức tường đá bất ngờ rung chuyển, và một âm thanh kêu lách cách vang lên.
Triển Chiêu lập tức rút kiếm, sẵn sàng ứng phó, nhưng bức tường chỉ từ từ mở ra, để lộ một lối đi bí mật đằng sau. Một cơn gió lạnh từ lối đi thổi qua, mang theo một mùi hương kỳ lạ như của thảo dược và hương liệu cổ xưa.
Bao Chửng dẫn đầu, bước vào lối đi bí mật. Không gian bên trong lối đi khác hẳn với tầng hầm, được chạm khắc tinh xảo với những bức tường sáng bóng và sàn nhà lát đá cẩm thạch. Họ tiếp tục tiến sâu vào bên trong, đến khi đối diện với một cánh cửa lớn bằng gỗ mun đen tuyền, khắc đầy những biểu tượng kỳ lạ.
Công Tôn Sách chạm vào cửa, nhưng nó không nhúc nhích. Ông nhìn kỹ hơn, rồi nói với giọng nghiêm trọng.
“Đại nhân, cánh cửa này không thể mở bằng cách thông thường. Nó được phong ấn bằng một loại bùa chú cổ, một loại mà chỉ những người hiểu biết về phép thuật mới có thể giải.”
Bao Chửng trầm ngâm, nhìn cánh cửa.
“Lâm gia đã cố gắng giấu thứ gì đó phía sau cánh cửa này, thứ mà họ sợ nhất. Chúng ta phải tìm cách mở nó, dù có phải đối mặt với nguy hiểm gì.”
Triển Chiêu bước lên, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Chúng ta đã đi quá xa để quay lại. Dù có gì phía sau cánh cửa, chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau.”
Công Tôn Sách suy nghĩ một lúc, rồi rút ra một mảnh giấy nhỏ từ túi áo, trên đó có những ký tự mà ông đã ghi lại từ cuốn sách cổ. Ông bắt đầu vẽ lên cửa bằng những ký tự đó, và khi ký tự cuối cùng hoàn thành, một ánh sáng màu xanh nhạt phát ra từ cửa, rồi nó từ từ mở ra.
Bên trong, họ thấy một căn phòng lớn, trung tâm của nó là một bệ đá với một chiếc hộp bằng vàng chạm trổ tinh xảo. Trên bệ đá, những dòng chữ cổ được khắc chìm, miêu tả về một nghi lễ kỳ bí và lời nguyền chết chóc.
Bao Chửng tiến lại gần chiếc hộp, đôi mắt ông tràn đầy sự tò mò.
“Đây có thể là nơi giấu bí mật cuối cùng của Lâm gia. Nếu mở chiếc hộp này, chúng ta sẽ biết sự thật.”
Nhưng trước khi ông kịp chạm vào chiếc hộp, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bóng tối của căn phòng, khiến cả ba người giật mình.
“Các ngươi đã đi quá xa. Sự thật này không dành cho người trần gian biết. Hãy chuẩn bị đối mặt với hậu quả của sự tò mò của các ngươi.”
Triển Chiêu lập tức quay lại, rút kiếm sẵn sàng chiến đấu. Bao Chửng và Công Tôn Sách cũng căng thẳng, sẵn sàng đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào. Từ bóng tối, một hình dạng mờ ảo dần hiện ra, một kẻ địch vô hình mà họ đã cảm nhận suốt từ khi bước vào ngôi nhà này.
Bao Chửng đứng thẳng, giọng ông cương nghị.
“Chúng ta đã biết quá nhiều để quay đầu. Nếu ngươi muốn ngăn cản, hãy bước ra và đối mặt!”
Bóng đen lộ diện, là một người đàn ông mặc áo choàng đen, khuôn mặt khuất sau tấm mạng che, chỉ để lộ đôi mắt đầy căm hận và thù địch. Hắn từ từ tiến lại gần, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Các ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này. Lời nguyền của Lâm gia sẽ chôn vùi tất cả các ngươi, như nó đã làm với gia đình ta.”
Cuộc đối đầu căng thẳng sắp diễn ra, khi Bao Chửng và đồng đội nhận ra rằng bí mật bị chôn vùi không chỉ là một câu chuyện của quá khứ, mà còn là một lời nguyền sống mãi, sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ ai dám chạm vào nó.
Câu chuyện tiếp tục với những diễn biến gay cấn và đầy kịch tính khi Bao Chửng và đồng đội phải đối mặt với kẻ địch vô hình và lời nguyền cổ xưa. Những hành động và lời thoại sẽ đưa độc giả vào những tình huống căng thẳng, đối mặt với sự thật đáng sợ ẩn giấu trong các chương tiếp theo.