Án Mạng Trong Ngôi Nhà Bị Ma Ám - Chương 7
Chương 7: Sự Thật Kinh Hoàng
Không gian trong căn phòng bí mật trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết khi người đàn ông mặc áo choàng đen tiến lại gần. Bao Chửng, Triển Chiêu, và Công Tôn Sách đều sẵn sàng đối phó với nguy hiểm. Ánh sáng xanh nhạt phát ra từ chiếc hộp vàng trên bệ đá khiến không khí thêm phần huyền bí, như thể bí mật của Lâm gia đang chờ đợi để được hé lộ.
Bao Chửng không hề nao núng, giọng ông cương nghị vang lên.
“Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại muốn ngăn cản chúng ta? Bí mật gì đang được giấu kín ở đây?”
Người đàn ông trong áo choàng đen cười lạnh, đôi mắt hắn lấp lánh trong bóng tối.
“Ta là kẻ thừa kế của Lâm gia, là người cuối cùng còn sống sót sau thảm kịch đã xảy ra. Gia đình ta đã bị phản bội, và tất cả đã chết vì sự tham lam và độc ác của những kẻ mà chúng ta từng tin tưởng. Ta đã thề rằng sẽ không để bất kỳ ai biết được sự thật kinh hoàng này.”
Công Tôn Sách nhìn chằm chằm vào người đàn ông, đôi mắt đầy nghi ngờ.
“Nhưng ngươi không thể che giấu sự thật mãi mãi. Chúng ta đã đến đây, và chúng ta sẽ tìm ra sự thật, dù ngươi có cố gắng ngăn cản thế nào đi nữa.”
Người đàn ông áo choàng đen cười khẩy, rồi nói.
“Các ngươi nghĩ rằng mình có thể đối mặt với lời nguyền này sao? Lâm gia đã bị hủy diệt bởi chính những bí mật mà họ nắm giữ. Các ngươi sẽ không khác gì hơn ngoài việc trở thành những linh hồn lang thang mãi mãi trong ngôi nhà này.”
Triển Chiêu tiến lên một bước, ánh mắt anh sắc bén.
“Nếu ngươi muốn ngăn chúng ta, hãy thử đi. Chúng ta không sợ lời nguyền, và chúng ta sẽ không để ngươi tiếp tục che giấu sự thật.”
Người đàn ông rút ra một thanh kiếm đen nhánh từ áo choàng, ánh sáng từ thanh kiếm phản chiếu khiến không gian càng thêm rùng rợn. Hắn lao tới, nhắm thẳng vào Bao Chửng.
Triển Chiêu lập tức đỡ đòn, hai thanh kiếm chạm nhau, tạo ra âm thanh vang dội. Cuộc đấu kiếm diễn ra nhanh chóng và quyết liệt, nhưng Triển Chiêu nhận ra rằng đối thủ của mình không phải là một kiếm khách bình thường. Hắn di chuyển như một cái bóng, khó lòng đoán trước, khiến Triển Chiêu phải dồn hết sức lực và kỹ năng để chống lại.
Trong khi đó, Bao Chửng và Công Tôn Sách tiếp tục tiến tới chiếc hộp vàng. Công Tôn Sách nhanh chóng giải mã các ký tự trên bề mặt chiếc hộp, đôi tay ông run lên vì hồi hộp. Bao Chửng nhìn quanh, biết rằng thời gian không còn nhiều.
“Công Tôn tiên sinh, chúng ta phải nhanh lên! Triển hộ vệ không thể giữ chân hắn lâu hơn nữa.”
Công Tôn Sách gật đầu, cuối cùng cũng giải mã xong. Ông mở nắp chiếc hộp, bên trong là một quyển sách nhỏ với những trang giấy đã ngả vàng. Công Tôn Sách cẩn thận lấy cuốn sách ra, đôi mắt ông mở to khi nhận ra nội dung.
“Đại nhân, đây là ghi chép cuối cùng của Lâm gia! Nó chứa đựng tất cả những bí mật và sự thật về lời nguyền này!”
Bao Chửng nhanh chóng đọc qua, và đôi mắt ông cũng lộ rõ vẻ kinh hoàng.
“Lời nguyền này… nó được tạo ra từ sự phản bội và lòng tham. Gia đình Lâm gia đã cố gắng bảo vệ một kho báu cổ xưa, nhưng chính những kẻ thân cận đã bán đứng họ. Lời nguyền được đặt lên ngôi nhà để ngăn chặn bất kỳ ai tìm ra kho báu, nhưng nó đã trở thành một thảm họa, hủy diệt cả gia đình Lâm.”
Công Tôn Sách thêm vào, giọng ông căng thẳng.
“Kho báu này không chỉ là vàng bạc, mà còn là những bí mật về y học cổ truyền, những phương thuốc có thể chữa lành mọi bệnh tật. Chính vì sự tham lam này mà gia đình Lâm đã bị phản bội và giết hại.”
Trong khi họ đang đọc, Triển Chiêu tiếp tục cuộc đấu kiếm ác liệt với người đàn ông áo choàng đen. Nhưng anh biết rằng sức lực của mình đang dần cạn kiệt. Hắn dường như không bao giờ mệt mỏi, đôi mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, như thể hắn sẵn sàng giết chết bất kỳ ai cản đường.
Triển Chiêu bất ngờ xoay người, tấn công với toàn bộ sức lực, đẩy đối thủ lùi lại. Anh hô lớn về phía Bao Chửng.
“Đại nhân, chúng ta phải rời khỏi đây ngay! Hắn không thể bị đánh bại dễ dàng đâu!”
Bao Chửng nhìn vào cuốn sách, rồi quay sang Công Tôn Sách.
“Chúng ta đã tìm ra sự thật. Bây giờ, chúng ta cần phải sống sót để mang nó ra khỏi đây!”
Công Tôn Sách gật đầu, thu lại cuốn sách, rồi cùng Bao Chửng nhanh chóng lùi lại phía cửa. Triển Chiêu tiếp tục giữ chân kẻ địch, nhưng anh biết mình không thể kéo dài lâu hơn nữa.
Bao Chửng ra lệnh.
“Triển hộ vệ, rút lui! Chúng ta rời khỏi đây!”
Triển Chiêu ngay lập tức nhảy lùi lại, rút lui về phía cửa cùng với Bao Chửng và Công Tôn Sách. Người đàn ông áo choàng đen không hề đuổi theo, mà chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào họ bằng đôi mắt đỏ rực. Hắn cất tiếng, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Các ngươi có thể rời khỏi đây, nhưng lời nguyền này sẽ không bao giờ kết thúc. Các ngươi sẽ mang nó theo, và nó sẽ theo đuổi các ngươi đến cuối đời.”
Bao Chửng nhìn hắn lần cuối, rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng bí mật. Họ chạy qua hành lang tối tăm, lên cầu thang, và ra khỏi ngôi nhà ma ám. Khi họ bước ra ngoài ánh sáng ban ngày, họ mới cảm nhận được sự nhẹ nhõm khi thoát khỏi không gian ngột ngạt và nguy hiểm đó.
Triển Chiêu thở hổn hển, ánh mắt vẫn đầy lo lắng.
“Đại nhân, chúng ta đã tìm ra sự thật, nhưng kẻ thù vẫn còn đó. Chúng ta cần phải rất cẩn trọng.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt ông xa xăm khi nhìn về phía ngôi nhà.
“Đúng vậy, nhưng bây giờ chúng ta đã biết sự thật. Lời nguyền này có thể kết thúc, nhưng chúng ta phải tìm cách phá bỏ nó. Trước khi điều đó xảy ra, chúng ta không thể yên tâm.”
Công Tôn Sách nhìn vào cuốn sách trong tay, đôi mắt ông tràn đầy suy tư.
“Có lẽ trong cuốn sách này có câu trả lời. Chúng ta phải nghiên cứu nó kỹ lưỡng và tìm cách giải lời nguyền trước khi nó gây hại cho người khác.”
Cả ba người rời khỏi làng Yên Định, mang theo cuốn sách chứa đựng bí mật kinh hoàng của Lâm gia. Họ biết rằng cuộc hành trình để phá bỏ lời nguyền và đối mặt với kẻ địch vô hình chưa kết thúc, nhưng họ đã tiến một bước dài trong việc khám phá sự thật. Tuy nhiên, nguy hiểm vẫn rình rập, và mỗi bước đi tiếp theo của họ sẽ đầy rẫy thử thách.
Câu chuyện tiếp tục với những diễn biến phức tạp và căng thẳng, khi Bao Chửng và đồng đội phải đối mặt với lời nguyền và kẻ địch vô hình. Những hành động và lời thoại sẽ đưa độc giả vào những tình huống gay cấn, đẩy cuộc hành trình đến gần hơn với sự thật cuối cùng trong các chương tiếp theo.