Án Mạng Trong Ngôi Nhà Của Kẻ Gác Cửa - Chương 1
Chương 1: Bóng đen trong đêm
Đêm đó, trời tối đen như mực. Gió thổi qua những tán cây, tạo ra những tiếng xào xạc như tiếng thở dài của màn đêm. Cả làng chìm trong giấc ngủ sâu, chỉ có những con chó giữ nhà vẫn không ngừng sủa những âm thanh lạ vọng lại từ xa. Bên ngoài, ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua những đám mây dày, chiếu sáng một phần ngôi nhà nhỏ của ông Lý, người gác cửa già nua sống cô độc ở cuối làng.
Ông Lý là người gác cổng cho một gia đình quý tộc đã chuyển đi từ lâu, nhưng ông vẫn sống tại ngôi nhà nhỏ của mình và chăm sóc mảnh đất quanh đó. Không ai biết rõ ông bao nhiêu tuổi, chỉ biết ông đã sống ở đây từ khi họ còn nhỏ. Người ta nói rằng ông Lý là người trung thực và cẩn thận, nhưng cuộc đời ông dường như có nhiều bí mật mà không ai hiểu rõ.
Tiếng gió thổi mạnh hơn, làm rung những cánh cửa sổ cũ kỹ của ngôi nhà. Trong bóng tối, một bóng đen lướt qua phía ngoài cửa sổ, dừng lại trong giây lát, rồi lặng lẽ biến mất. Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía cửa chính, nhưng lại nhanh chóng bị gió cuốn đi.
Bên trong ngôi nhà, ông Lý ngồi lặng lẽ bên cạnh chiếc đèn dầu nhỏ. Đôi mắt ông, tuy đã mờ vì tuổi tác, nhưng vẫn ánh lên vẻ cảnh giác. Ông cầm chặt trong tay một chiếc chìa khóa cũ, trên mặt chìa khóa có khắc những ký hiệu kỳ lạ mà không ai hiểu được.
Bỗng dưng, ông Lý nghe thấy một tiếng động nhẹ ở phía sau. Ông quay lại, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối. Ông đặt chiếc chìa khóa lên bàn, cố gắng lắng nghe. Nhưng không có gì ngoài tiếng gió và những tiếng kẽo kẹt của ngôi nhà cũ.
Ông Lý đứng dậy, đi về phía cửa, tay ông run run khi chạm vào nắm đấm cửa. Ông mở cửa ra, nhưng ngoài trời chỉ có màn đêm im lặng và lạnh lẽo. Ông chậm rãi đóng cửa lại và quay trở về ghế ngồi. Nhưng vừa khi ông quay lưng lại, một bóng đen xuất hiện từ phía sau, di chuyển nhanh như chớp. Một cú đánh mạnh vào đầu ông Lý khiến ông ngã xuống đất.
Trước khi mất đi ý thức, ông Lý chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt của kẻ tấn công, lạnh lùng và không có chút thương xót. Bóng đen nhanh chóng lục lọi xung quanh, nhưng dường như không tìm thấy thứ mình cần. Nó quay lại nhìn ông Lý đang nằm bất động trên sàn, rồi cúi xuống, gỡ chiếc chìa khóa khỏi tay ông. Nhưng điều kỳ lạ là, khi bóng đen cầm chiếc chìa khóa lên, nó bỗng nhiên dừng lại, như nhận ra điều gì đó.
“Không phải cái này,” kẻ tấn công lẩm bẩm trong bóng tối, rồi ném chìa khóa lại xuống đất. “Vẫn còn đâu đó khác…”
Và với một bước chân nhẹ nhàng như không, bóng đen biến mất khỏi ngôi nhà, để lại ông Lý nằm lặng im dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Sáng hôm sau, cả làng nháo nhào khi nghe tin về cái chết của ông Lý. Những người hàng xóm là người phát hiện ra, khi không thấy ông ra ngoài như thường lệ. Họ nhanh chóng báo tin cho chính quyền địa phương, và không lâu sau đó, Bao Chửng cùng thám tử Trần Minh được triệu tập để điều tra vụ việc.
Bao Chửng nhìn quanh căn nhà nhỏ, gương mặt ông không lộ rõ cảm xúc, nhưng đôi mắt tinh tường không bỏ sót một chi tiết nào. Trần Minh, người thám tử trẻ tuổi đi cùng ông, cúi xuống kiểm tra thi thể ông Lý. Ông Lý vẫn nằm trên sàn, tay nắm chặt chiếc chìa khóa như thể không muốn buông rời nó.
“Cửa không bị phá, không có dấu vết đấu tranh,” Trần Minh nhận xét, giọng đầy suy tư. “Dường như ông ấy biết người đã giết mình.”
“Hoặc ít nhất là ông ấy không ngờ kẻ đó sẽ ra tay,” Bao Chửng đáp lại, giọng trầm ngâm. Ông cúi xuống nhặt chiếc chìa khóa mà ông Lý vẫn nắm chặt trước khi chết, xem xét kỹ lưỡng. “Chiếc chìa khóa này hẳn phải có ý nghĩa quan trọng.”
“Có thể nó mở một thứ gì đó mà ông Lý đang bảo vệ,” Trần Minh nói, đôi mắt sáng lên khi nhận ra manh mối quan trọng.
Bao Chửng gật đầu, “Chúng ta cần phải tìm ra thứ mà chiếc chìa khóa này mở ra. Nhưng trước tiên, hãy xem xét kỹ lưỡng căn nhà này. Kẻ sát nhân có thể đã để lại dấu vết.”
Hai người bắt đầu khám xét xung quanh, từ những bức tường cho đến các đồ vật trong nhà. Không có gì bị xáo trộn nhiều, nhưng Trần Minh để ý thấy một ngăn kéo bị mở hé. Bên trong là một bức thư bị nhăn nhúm, như thể ai đó đã cầm nó lên rồi lại vội vàng bỏ xuống.
Trần Minh cẩn thận rút bức thư ra, mắt đọc lướt qua những dòng chữ vội vã: “Gặp ta vào đêm mai, đừng để ai biết. Nếu không, mọi thứ sẽ tan vỡ.” Bức thư không có người gửi, nhưng lời lẽ trong thư ám chỉ rằng ông Lý đã gặp ai đó ngay trước khi bị giết.
“Hãy giữ lại bức thư này. Nó có thể là chìa khóa để giải mã vụ án,” Bao Chửng nói, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Và chúng ta cần phải tìm ra ai là người đã gửi nó cho ông Lý.”
Ngoài trời, tiếng gió vẫn rít lên từng hồi, như tiếng khóc than của những linh hồn lạc lối. Nhưng trong lòng hai người điều tra, một cảm giác lạnh lẽo còn lớn hơn cả cơn gió đêm. Họ biết rằng, đây chỉ là khởi đầu cho một cuộc điều tra đầy bí ẩn và nguy hiểm.