Án Mạng Trong Ngôi Nhà Của Kẻ Gác Cửa - Chương 2
Chương 2: Thám tử được gọi đến
Ngày hôm sau, trời âm u, những đám mây xám xịt như đang báo hiệu một cơn bão lớn sắp đến. Bao Chửng và thám tử Trần Minh đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến hành cuộc điều tra sâu hơn về cái chết của ông Lý. Tin tức về vụ án đã lan ra khắp làng, khiến không khí vốn yên bình nơi đây trở nên nặng nề, bao trùm bởi sự lo lắng và sợ hãi.
Trong khi Bao Chửng ngồi suy tư bên trong căn nhà nhỏ của ông Lý, Trần Minh đứng trước cửa, mắt nhìn xa xăm về phía con đường dẫn vào làng. Họ đang chờ đợi sự xuất hiện của một nhân chứng quan trọng, người đã nhìn thấy điều gì đó vào đêm ông Lý chết.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên, dáng người gầy gò, bước tới. Ông ta là Hồng, một người bán rau sống gần nhà ông Lý. Trông ông ta có vẻ lo lắng, đôi mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh.
“Ông Hồng, mời vào,” Bao Chửng cất giọng trầm ấm, ra hiệu cho người đàn ông ngồi xuống. Trần Minh đóng cửa lại, tạo ra một không gian riêng tư để thẩm vấn.
“Ông đã ở gần đây vào đêm hôm đó, phải không?” Trần Minh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết.
Hồng gật đầu, đôi tay run rẩy đặt trên đùi. “Vâng, tôi… tôi đã ở ngoài vườn của mình khi nghe thấy tiếng động lạ từ phía nhà ông Lý. Tôi không dám lại gần vì… tôi sợ hãi. Sau đó, tôi thấy một bóng đen lướt qua cửa sổ nhà ông Lý, rồi biến mất vào bóng tối.”
“Ông có nhận ra được ai không? Hoặc ít nhất là hình dáng của kẻ đó?” Bao Chửng hỏi, ánh mắt ông tập trung vào từng biểu cảm của Hồng.
“Tôi không rõ lắm… nhưng kẻ đó có vẻ cao lớn và rất nhanh nhẹn. Tôi không dám chắc vì trời tối quá,” Hồng đáp, giọng nói run rẩy nhưng thành thật.
Bao Chửng gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ. “Ông Lý có kẻ thù nào mà ông biết không? Có ai từng xích mích với ông ấy gần đây không?”
Hồng lắc đầu, trông có vẻ bối rối. “Ông Lý là người rất hiền lành, ai trong làng cũng kính trọng ông ấy. Tôi không biết có ai thù ghét ông ấy cả. Chỉ có điều…”
“Điều gì?” Trần Minh hỏi ngay, mắt nhìn thẳng vào ông Hồng.
“Có một người lạ mặt đã đến tìm ông Lý cách đây vài ngày. Tôi không biết người đó là ai, nhưng trông hắn rất lạ, và ông Lý có vẻ không muốn gặp hắn. Tôi thấy ông ấy cố gắng đuổi hắn đi, nhưng hắn cứ đứng ngoài cổng rất lâu trước khi rời đi.”
“Người lạ đó trông như thế nào?” Bao Chửng hỏi thêm.
Hồng cố nhớ lại, mắt ông đăm chiêu. “Hắn mặc áo choàng đen, che kín mặt. Hắn không nói gì nhiều, chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào ông Lý. Hắn trông rất đáng sợ.”
“Ông có nhớ gì thêm không?” Trần Minh hỏi, cảm giác như vừa nắm bắt được một manh mối quan trọng.
Hồng lắc đầu, vẻ mặt đầy lo âu. “Không… tôi không nhớ gì thêm. Tôi chỉ biết rằng sau lần đó, ông Lý có vẻ lo lắng hơn, và ít khi ra ngoài như trước.”
Bao Chửng im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn ông Hồng. Ông đã giúp chúng tôi rất nhiều.”
Hồng cúi đầu cảm ơn rồi rời khỏi ngôi nhà. Khi cánh cửa đóng lại, Trần Minh quay sang Bao Chửng. “Người lạ mặt đó chắc chắn có liên quan đến cái chết của ông Lý. Chúng ta cần phải tìm ra hắn.”
“Đúng vậy,” Bao Chửng đồng tình, “Nhưng trước khi điều đó, chúng ta cần tìm hiểu rõ hơn về cuộc đời của ông Lý. Những bí mật mà ông ấy cất giữ có thể là chìa khóa giải đáp vụ án này.”
Trần Minh gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Tôi sẽ tiếp tục hỏi thêm những người khác trong làng. Có thể ai đó biết thêm về người lạ mặt này.”
Bao Chửng đứng dậy, nhìn quanh căn nhà một lần nữa. “Và tôi sẽ xem xét kỹ hơn về căn phòng bí mật của ông Lý. Chiếc chìa khóa đó chắc chắn không phải là vô nghĩa. Nó dẫn đến điều gì đó mà kẻ giết người muốn có.”
Hai người nhanh chóng chia nhau công việc. Bao Chửng ở lại căn nhà nhỏ để tiếp tục điều tra, còn Trần Minh đi sâu vào làng, tìm kiếm thêm thông tin từ người dân.
Những đám mây đen trên bầu trời vẫn dày đặc, che phủ ánh sáng mặt trời, khiến cho không khí càng thêm u ám. Dường như cả thiên nhiên cũng đang đồng cảm với sự bất an đang lan tràn trong lòng người dân làng. Nhưng trong lòng Bao Chửng và Trần Minh, chỉ có sự quyết tâm vạch trần sự thật, dù cho điều đó có dẫn họ đến những bí mật đen tối nhất.