Án Mạng Trong Nhà Hát - Chương 2
Chương 2: Nhân chứng và bằng chứng
Sáng hôm sau, nhà hát lớn Khai Phong chìm trong không khí u ám. Những ngọn đèn sáng chói đêm qua giờ đã tắt, nhường chỗ cho bóng tối và sự im lặng bao trùm. Bên ngoài, lính canh giữ nghiêm ngặt, ngăn không cho bất kỳ ai vào trong hiện trường vụ án.
Bao Chửng đứng trước sân khấu, nơi Minh Ngọc đã gục ngã đêm qua. Thi thể của cô đã được mang đi để các ngự y kiểm tra, nhưng dấu vết của cái chết vẫn còn hiện rõ trong không khí. Ông khẽ cau mày khi nhìn vào vết máu nhỏ còn sót lại trên sàn gỗ.
Thám tử đứng bên cạnh ông, tay cầm một danh sách các nhân chứng cần thẩm vấn. “Đại nhân, tất cả những người có mặt trong nhà hát đêm qua đã được triệu tập. Chúng ta nên bắt đầu với ai trước?”
Bao Chửng trầm ngâm một lúc rồi trả lời, “Bắt đầu với đạo diễn. Ông ta là người điều khiển toàn bộ vở kịch, có thể biết được điều gì đó.”
Thám tử gật đầu, ra lệnh cho lính canh dẫn đạo diễn vào. Người đạo diễn, tên là Lý Tường, là một người đàn ông trung niên với gương mặt hốc hác và đôi mắt lấm lét. Ông ta trông có vẻ lo lắng, đôi tay run rẩy khi được đưa đến trước Bao Chửng.
“Lý đạo diễn,” Bao Chửng nói, giọng ông trầm nhưng đầy quyền uy, “ông là người trực tiếp điều khiển vở kịch tối qua. Ông có nhận thấy điều gì bất thường không?”
Lý Tường nuốt nước bọt, lắp bắp trả lời, “Thưa đại nhân, tôi… tôi không hề biết gì cả. Mọi thứ đều diễn ra như kế hoạch, cho đến khi… đến khi Minh Ngọc ngã xuống. Tôi… tôi không nghĩ đó là thật cho đến khi mọi người bắt đầu hoảng loạn.”
Bao Chửng chăm chú nhìn ông ta, không để lỡ một biểu cảm nào. “Ông có biết Minh Ngọc có mâu thuẫn với ai không? Có ai trong đoàn kịch có lý do để hại cô ấy?”
Lý Tường vội vã lắc đầu. “Không, không ai cả! Minh Ngọc rất được yêu mến trong đoàn, cô ấy là ngôi sao của chúng tôi. Tuy nhiên, gần đây cô ấy có vẻ lo lắng, thường xuyên đến muộn và không tập trung trong các buổi tập dượt. Nhưng tôi không nghĩ ai đó sẽ giết cô ấy…”
“Ông nói cô ấy lo lắng. Lo lắng về điều gì?” Bao Chửng hỏi tiếp, giọng ông chậm rãi nhưng sắc bén.
“Thật sự tôi không biết, đại nhân,” Lý Tường đáp, đôi mắt ông ta liếc nhìn xung quanh như tìm kiếm một lối thoát. “Cô ấy không chia sẻ với tôi, nhưng có thể là chuyện cá nhân. Minh Ngọc luôn kín tiếng về cuộc sống riêng tư của mình.”
Bao Chửng im lặng một lúc, suy nghĩ về những gì ông vừa nghe. “Được rồi, ông có thể lui ra,” ông nói, rồi quay sang thám tử. “Gọi người tiếp theo, diễn viên nam chính.”
Thám tử ra lệnh cho lính canh đưa diễn viên nam chính đến. Người này tên là Trần Hạo, một người đàn ông trẻ trung, điển trai với vẻ ngoài tự tin nhưng lúc này lại có chút hoang mang. Khi được đưa đến trước Bao Chửng, Trần Hạo cúi đầu chào, đôi mắt anh ta ánh lên sự sợ hãi.
“Trần Hạo,” Bao Chửng bắt đầu, “anh là người đứng gần Minh Ngọc nhất khi cô ấy ngã gục. Anh có nhận thấy điều gì bất thường không?”
Trần Hạo nhìn xuống sàn, giọng nói run rẩy, “Thưa đại nhân, tôi… tôi không biết. Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Chúng tôi đang diễn như thường lệ thì Minh Ngọc đột ngột ngã xuống. Lúc đầu tôi nghĩ cô ấy chỉ diễn xuất thôi, nhưng rồi… rồi tôi nhận ra có gì đó không đúng.”
Bao Chửng nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Anh có mâu thuẫn gì với Minh Ngọc không?”
Trần Hạo lập tức lắc đầu, “Không, thưa đại nhân! Tôi và Minh Ngọc rất hòa thuận. Cô ấy là một đồng nghiệp tốt, một người bạn đáng quý. Tôi không có lý do gì để hại cô ấy.”
“Vậy anh có biết ai có thể muốn làm hại cô ấy không?” Bao Chửng hỏi tiếp.
Trần Hạo im lặng trong giây lát, rồi nói chậm rãi, “Tôi không chắc, nhưng tôi biết Minh Ngọc gần đây có gặp một người đàn ông bí ẩn. Tôi không biết anh ta là ai, nhưng cô ấy luôn gặp anh ta ở một nơi nào đó bí mật. Có lẽ anh ta biết điều gì đó.”
Bao Chửng nhíu mày, “Người đàn ông bí ẩn? Anh có biết thêm gì về anh ta không? Tên tuổi, hình dáng?”
“Không, thưa đại nhân. Minh Ngọc rất kín tiếng về chuyện này. Tôi chỉ vô tình nghe lỏm được một lần khi cô ấy nói chuyện với anh ta qua cửa sổ hậu trường,” Trần Hạo đáp, ánh mắt lo lắng.
“Được rồi, anh có thể lui ra. Nhưng đừng rời khỏi thành phố, chúng ta có thể cần thẩm vấn thêm,” Bao Chửng ra lệnh.
Trần Hạo cúi đầu chào rồi lùi lại. Khi anh ta rời đi, Bao Chửng quay sang thám tử, “Người đàn ông bí ẩn này có thể là chìa khóa. Chúng ta cần tìm hiểu thêm về anh ta.”
Thám tử gật đầu, “Rõ, đại nhân. Tôi sẽ sắp xếp người điều tra.”
Bao Chửng gật đầu, rồi quay lại sân khấu, nơi anh tiếp tục quan sát mọi ngóc ngách. Ông dừng lại trước chiếc khăn lụa mà ông tìm thấy đêm qua, nhớ lại vết máu nhỏ trên đó. “Con dao nhỏ được tìm thấy gần cánh gà,” ông suy nghĩ thầm, “có thể đã được dùng để giết Minh Ngọc. Nhưng ai đã dùng nó? Và tại sao?”
Trong lúc Bao Chửng đang trầm tư, một lính canh tiến đến, báo cáo rằng ngự y đã có kết quả kiểm tra ban đầu. Bao Chửng nhanh chóng đi theo lính canh đến gặp ngự y, hy vọng sẽ tìm ra manh mối quan trọng để phá giải vụ án.
Ngự y cúi đầu chào khi Bao Chửng đến gần, rồi trình bày kết quả. “Đại nhân, Minh Ngọc đã bị đâm vào tim bằng một con dao nhỏ, nhưng điều đáng chú ý là vết thương không phải là nguyên nhân duy nhất gây tử vong. Trong cơ thể cô ấy còn có dấu hiệu của một loại chất độc hiếm gặp, rất có thể đã được bôi lên lưỡi dao.”
Bao Chửng nghe xong, ánh mắt ông trầm ngâm. “Chất độc hiếm gặp? Loại chất độc này có thể được tìm thấy ở đâu?”
Ngự y lắc đầu, “Rất hiếm gặp, đại nhân. Chỉ những người am hiểu về độc dược hoặc các thầy thuốc tài giỏi mới có thể nhận biết và sử dụng nó. Đây là một manh mối quan trọng, nhưng cũng rất nguy hiểm.”
Bao Chửng gật đầu, rồi quay lại nhìn vào nhà hát. “Có vẻ như vụ án này phức tạp hơn ta nghĩ. Hung thủ không chỉ có ý định giết người mà còn muốn đảm bảo rằng Minh Ngọc sẽ không bao giờ có thể sống sót. Chúng ta cần tìm ra kẻ đã sử dụng loại chất độc này và ngăn chặn hắn trước khi có thêm nạn nhân.”
Những lời nói của Bao Chửng như vang vọng trong không gian u ám của nhà hát lớn, nơi cái chết của Minh Ngọc chỉ là khởi đầu cho một cuộc điều tra đầy nguy hiểm và bí ẩn.