Án Mạng Trong Nhà Hát - Chương 3
Chương 3: Bí mật của Minh Ngọc
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt xuyên qua những tán lá cây, chiếu rọi vào căn phòng nhỏ của Minh Ngọc trong khu nhà trọ nằm cạnh nhà hát. Bao Chửng và thám tử đã đến đây từ sớm, hy vọng tìm thêm manh mối về cái chết của cô. Căn phòng của Minh Ngọc nhỏ nhắn, nhưng được bài trí gọn gàng, phản ánh tính cách cẩn thận của cô.
Bao Chửng cẩn thận lật giở từng đồ vật, mỗi quyển sách, mỗi bức tranh treo trên tường đều được ông quan sát kỹ lưỡng. Thám tử đi theo, kiểm tra các ngăn tủ và hộc bàn. Họ biết rằng, nếu Minh Ngọc thực sự đang che giấu điều gì, thì câu trả lời có thể nằm ngay trong căn phòng này.
“Đại nhân,” thám tử gọi, “tôi tìm thấy thứ này.” Anh ta cầm trên tay một cuốn nhật ký bìa da, nhỏ gọn và trông đã cũ. Bao Chửng tiến lại gần, nhận lấy cuốn nhật ký và mở ra.
Trang đầu tiên của cuốn nhật ký ghi ngày tháng cụ thể, nhưng những dòng chữ bên dưới lại được viết rất sơ sài và đầy cảm xúc. Minh Ngọc dường như đã dùng cuốn sổ này để ghi lại những suy nghĩ và cảm nhận riêng tư của mình, nhưng điều khiến Bao Chửng chú ý là những dòng chữ cuối cùng.
“Ngày… Không còn nhiều thời gian nữa. Anh ấy đã cảnh báo ta về nguy hiểm, nhưng ta không thể lùi bước. Sự thật phải được phơi bày, dù có phải trả giá bằng mạng sống của mình. Ta chỉ hy vọng rằng những gì ta để lại sẽ giúp người khác tiếp tục con đường này…”
Bao Chửng lật tiếp vài trang, nhưng những dòng chữ tiếp theo chỉ là những ghi chú về các buổi diễn và lịch trình hàng ngày. Tuy nhiên, những lời cuối cùng của Minh Ngọc đã để lại cho ông một cảm giác bất an.
“Minh Ngọc biết mình đang gặp nguy hiểm,” Bao Chửng nói, giọng ông trầm ngâm. “Nhưng cô ấy vẫn quyết định tiếp tục. Điều gì lại khiến cô ấy dám đánh đổi cả mạng sống của mình?”
Thám tử gật đầu, đôi mắt anh ta cũng hiện lên sự lo lắng. “Có vẻ như Minh Ngọc đã phát hiện ra một bí mật gì đó, thứ mà ai đó không muốn bị tiết lộ.”
Bao Chửng tiếp tục lật giở các trang khác của cuốn nhật ký, tìm kiếm manh mối. Cuối cùng, ông dừng lại ở một trang có một tấm thiệp nhỏ được gắn vào. Ông cẩn thận tháo tấm thiệp ra, nhận thấy đó là một tấm thiệp mời tham dự một buổi tiệc riêng tư được tổ chức bởi một nhà quý tộc tên là Vương Thế Nam.
“Vương Thế Nam?” Bao Chửng lẩm bẩm, ánh mắt ông sắc bén hơn. “Ta nhớ có nghe qua cái tên này. Hắn là một trong những người có thế lực lớn tại Khai Phong.”
Thám tử nhìn vào tấm thiệp, rồi hỏi, “Đại nhân, có phải Minh Ngọc đã gặp Vương Thế Nam không? Nếu vậy, mối liên hệ giữa họ là gì?”
Bao Chửng nhét cuốn nhật ký vào tay áo, rồi nói, “Chúng ta cần gặp Vương Thế Nam để làm rõ mọi chuyện. Nếu Minh Ngọc đã gặp hắn, rất có thể cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng. Và nếu cô ấy bị giết để che giấu bí mật này, thì Vương Thế Nam có thể là người có liên quan.”
Trên đường đến gặp Vương Thế Nam, Bao Chửng và thám tử trao đổi những thông tin họ thu thập được. Câu chuyện về Minh Ngọc càng lúc càng trở nên phức tạp. Cô không chỉ là một diễn viên tài năng mà còn có một cuộc sống đầy những bí ẩn và nguy hiểm.
Khi đến dinh thự của Vương Thế Nam, họ được lính canh dẫn vào phòng khách rộng lớn, được trang trí bằng những đồ vật quý giá và xa hoa. Bao Chửng nhận ra ngay sự giàu có của người chủ nhà và mối quan hệ của hắn với tầng lớp quyền quý tại Khai Phong.
Vương Thế Nam, một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi, với dáng vẻ uy nghiêm và ánh mắt lạnh lùng, bước vào phòng. Hắn cười nhạt khi nhìn thấy Bao Chửng, nhưng trong ánh mắt không giấu được sự kiêu ngạo.
“Đại nhân Bao Chửng, thật vinh hạnh khi được ngài đến thăm,” Vương Thế Nam nói, giọng hắn trơn tru nhưng đầy vẻ chế giễu. “Ngài đến đây vì điều gì?”
Bao Chửng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, “Ta đến đây để hỏi ngươi về mối quan hệ với Minh Ngọc, diễn viên nổi tiếng vừa bị giết đêm qua. Ngươi có quen biết cô ấy không?”
Vương Thế Nam nhíu mày, nhưng nụ cười vẫn không tắt trên môi. “Minh Ngọc à? Phải, ta có biết cô ấy. Cô ấy là một diễn viên tài năng, và ta từng mời cô ấy đến dự một buổi tiệc tại dinh thự của ta. Nhưng ngoài ra, không có gì hơn. Có vấn đề gì sao?”
“Ngươi có biết rằng cô ấy đã bị giết ngay trên sân khấu trong buổi diễn tối qua không?” Bao Chửng hỏi, giọng ông trầm nhưng đe dọa.
Vương Thế Nam hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Thật sao? Đó là một tin tức đau lòng. Nhưng ta không biết gì về chuyện này. Nếu ngài đang nghi ngờ ta có liên quan, thì ngài đã nhầm rồi.”
Bao Chửng im lặng quan sát Vương Thế Nam một lúc, cố gắng đọc được điều gì đó từ thái độ và lời nói của hắn. “Ngươi có thể giải thích tại sao Minh Ngọc lại nhắc đến việc mình đang gặp nguy hiểm trong cuốn nhật ký của cô ấy không? Ngươi có biết về điều gì đó mà cô ấy đang cố che giấu không?”
Vương Thế Nam nhướn mày, vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng không hề nao núng. “Ta không biết về điều đó. Nếu cô ấy thực sự gặp nguy hiểm, có lẽ đó là từ ai khác, không phải từ ta. Ta chỉ là một người hâm mộ nghệ thuật, không hơn không kém.”
Bao Chửng không dễ bị thuyết phục, nhưng ông biết rằng việc ép cung sẽ không hiệu quả trong tình huống này. “Được rồi, Vương Thế Nam. Ta sẽ tạm tin lời ngươi. Nhưng nhớ rằng, nếu phát hiện ra ngươi có bất kỳ liên quan nào đến cái chết của Minh Ngọc, ta sẽ quay lại.”
Vương Thế Nam chỉ cười nhạt, “Ngài là Bao Chửng, ta biết ngài luôn công minh. Nhưng ta chắc chắn rằng ngài sẽ không tìm thấy gì cả.”
Bao Chửng và thám tử rời khỏi dinh thự của Vương Thế Nam, trong lòng đầy nghi vấn. Vương Thế Nam rõ ràng không phải là một kẻ đơn giản. Nhưng nếu hắn không phải là hung thủ, thì ai đã giết Minh Ngọc? Và tại sao?
Những câu hỏi đó vẫn còn vang vọng trong tâm trí Bao Chửng khi ông quay về phủ Khai Phong, nơi ông biết rằng cuộc điều tra này còn xa mới kết thúc. Những bí mật của Minh Ngọc và những kẻ liên quan đến cô đang dần được phơi bày, nhưng vẫn còn rất nhiều điều chưa được giải đáp.