Án Mạng Trong Nhà Hát - Chương 4
Chương 4: Đêm tối trong hậu trường
Trời đã tối khi Bao Chửng và thám tử quay lại nhà hát lớn Khai Phong. Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, tạo nên bầu không khí u ám và lạnh lẽo. Nhà hát, nơi từng rực rỡ với những tiếng cười và vỗ tay, giờ đây chỉ còn là một nơi hoang vắng và ám ảnh, với cái chết của Minh Ngọc vẫn còn in đậm trong tâm trí những người đã chứng kiến.
Bao Chửng quyết định quay lại hiện trường vụ án vào ban đêm vì tin rằng, trong bóng tối, những bí mật có thể dễ dàng được khám phá hơn. Ông cùng thám tử bước vào sân khấu chính, nơi mọi thứ vẫn được giữ nguyên như đêm diễn cuối cùng của Minh Ngọc. Những bộ trang phục, đạo cụ, và cả chiếc khăn lụa bị vấy máu vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở về thảm kịch đã xảy ra.
“Có điều gì đó ở đây,” Bao Chửng nói nhỏ, đôi mắt ông quét qua khắp sân khấu. “Ta có cảm giác rằng vẫn còn điều gì đó chúng ta chưa phát hiện.”
Thám tử gật đầu, rồi theo ông đi dọc theo sân khấu, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách. Bầu không khí tĩnh lặng đến mức họ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình vang vọng trong nhà hát trống rỗng. Đột nhiên, Bao Chửng dừng lại trước một bức màn lớn phía sau sân khấu, nơi ánh sáng mờ nhạt không thể chiếu tới.
“Ở đây,” Bao Chửng chỉ vào một chỗ dưới bức màn, nơi có dấu vết bụi bị xáo trộn. “Có ai đó đã đứng đây khá lâu, nhìn vào sân khấu. Nhưng không phải là diễn viên.”
Thám tử cúi xuống xem xét, rồi thốt lên, “Đúng vậy, đại nhân. Có lẽ đây là nơi kẻ sát nhân đứng để quan sát vụ việc. Nhưng làm sao hắn có thể thoát ra mà không bị ai phát hiện?”
Bao Chửng nhíu mày, rồi kéo bức màn qua một bên. Đằng sau đó, một cánh cửa nhỏ bí mật được che kín, dẫn vào bên trong hậu trường. Cánh cửa đã cũ kỹ, với bản lề rỉ sét, rõ ràng không phải ai cũng biết đến sự tồn tại của nó.
“Cánh cửa này có thể dẫn đến nơi nào đó quan trọng,” Bao Chửng nói, rồi nhẹ nhàng mở cửa. Cánh cửa kêu cót két khi mở ra, để lộ một hành lang hẹp, tối tăm và ẩm ướt. Họ cẩn thận bước vào, cảm giác lạnh lẽo và rùng rợn bao phủ lấy họ.
Hành lang dẫn họ đi sâu vào lòng đất, với những bậc thang nhỏ bằng đá đưa họ xuống một tầng ngầm của nhà hát. Nơi này dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, với mạng nhện bám đầy khắp nơi và không khí ngột ngạt. Nhưng có gì đó ở đây thu hút sự chú ý của Bao Chửng.
Họ bước đến một căn phòng nhỏ cuối hành lang, nơi ánh sáng yếu ớt từ một ngọn nến cháy dở chiếu lên bức tường. Trên tường là một tấm bản đồ lớn, chi chít những ghi chú và ký hiệu khó hiểu. Dưới đất, những vật dụng kỳ lạ nằm vương vãi, trong đó có một chiếc mặt nạ bằng sắt đã bị rỉ sét. Bao Chửng tiến lại gần, cầm chiếc mặt nạ lên xem xét.
“Chiếc mặt nạ này có thể là của một trong những diễn viên,” Bao Chửng nhận xét. “Nhưng tại sao nó lại ở đây? Và tại sao có một bản đồ chi tiết của nhà hát với những ký hiệu kỳ lạ?”
Thám tử cúi xuống, nhặt lên một cuộn giấy cũ kỹ. “Đại nhân, đây là những kế hoạch chi tiết của nhà hát. Có vẻ như ai đó đã vạch ra kế hoạch di chuyển trong nhà hát mà không bị phát hiện. Những ký hiệu này có thể là các lối đi bí mật.”
Bao Chửng nhìn kỹ hơn vào bản đồ, nhận ra rằng các ký hiệu tập trung vào các lối thoát hiểm và cánh gà sân khấu. “Có vẻ như hung thủ đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng. Hắn biết rõ mọi ngõ ngách của nhà hát này và đã sử dụng các lối đi bí mật để thực hiện vụ án mà không bị ai nhìn thấy.”
Trong khi họ tiếp tục khám phá căn phòng, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau, khiến cả hai giật mình quay lại. Bóng tối làm mọi thứ trở nên mờ ảo, nhưng họ cảm nhận được có ai đó đang theo dõi họ từ xa.
“Có ai đó đang ở đây,” thám tử thì thầm, tay anh ta nắm chặt chuôi kiếm. Bao Chửng ra hiệu cho anh ta tiến về phía trước, trong khi ông cẩn thận nhìn quanh.
Đột nhiên, từ bóng tối, một bóng người xuất hiện, chạy thoát qua một lối đi khác. “Người kia!” thám tử hét lên, rồi lao theo, nhưng bóng người đã biến mất nhanh chóng trong mạng lưới các lối đi bí mật.
Bao Chửng giữ bình tĩnh, biết rằng việc đuổi theo trong mạng lưới các đường hầm này có thể nguy hiểm. “Chúng ta không nên mạo hiểm. Kẻ đó rõ ràng biết rõ về những lối đi này hơn chúng ta. Điều quan trọng bây giờ là xem xét kỹ lưỡng tất cả các manh mối mà chúng ta vừa tìm thấy.”
Thám tử ngừng lại, hơi thở còn chưa đều. “Có lẽ kẻ đó chính là hung thủ, đại nhân. Nhưng hắn biết chúng ta đã tìm ra nơi ẩn náu của hắn.”
“Đúng vậy,” Bao Chửng đáp, “và điều đó có nghĩa là chúng ta đang tiến gần đến sự thật. Nhưng chúng ta phải cẩn thận, vì kẻ này rõ ràng rất nguy hiểm.”
Họ quyết định rời khỏi căn phòng bí mật, mang theo bản đồ và các manh mối mới phát hiện được. Khi quay trở lại sân khấu chính, ánh sáng từ ngọn nến trong căn phòng kia dần lụi tắt, để lại bóng tối hoàn toàn bao phủ nơi đã từng là trung tâm của âm mưu.
Bao Chửng và thám tử quay trở lại phủ Khai Phong, nơi họ sẽ tiếp tục phân tích những gì đã thu thập được. Cuộc điều tra đang dần hé lộ những bí mật đen tối của nhà hát, và họ biết rằng, chỉ cần một chút sơ suất, họ có thể trở thành mục tiêu tiếp theo của kẻ sát nhân giấu mặt.