Án Mạng Trong Nhà Hát - Chương 5
Chương 5: Đối đầu với kẻ tình nghi
Sáng hôm sau, Bao Chửng cùng thám tử ngồi trong thư phòng, trước mặt là bản đồ và các ghi chép mà họ thu thập được từ căn phòng bí mật trong nhà hát. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi vào những trang giấy, làm nổi bật những ký hiệu bí ẩn và các lối đi ẩn dẫn đến những nơi mà chỉ có những người quen thuộc với nhà hát mới biết.
Bao Chửng nhắm mắt, trầm ngâm suy nghĩ. “Chúng ta đã phát hiện được những kế hoạch của hung thủ, nhưng vẫn chưa rõ động cơ của hắn. Tại sao hắn lại chọn giết Minh Ngọc trên sân khấu, ngay trước mặt hàng trăm khán giả?”
Thám tử nhìn chằm chằm vào bản đồ, gật đầu đồng ý. “Đúng vậy, đại nhân. Có lẽ điều đó là để gửi đi một thông điệp. Minh Ngọc phải chết trong ánh hào quang, nơi cô ấy tỏa sáng nhất, để nhấn mạnh sự đố kỵ hoặc thù hận của hung thủ.”
“Nhưng ai có đủ thù hận để làm điều đó?” Bao Chửng đặt câu hỏi, rồi quay sang thám tử. “Chúng ta cần phải tiếp tục thẩm vấn những người có liên quan. Hôm nay, ta muốn gặp Lưu Lan, diễn viên phụ và cũng là người có mâu thuẫn với Minh Ngọc.”
Thám tử gật đầu, rồi nhanh chóng ra lệnh cho lính canh triệu tập Lưu Lan đến phủ. Trong thời gian chờ đợi, Bao Chửng tiếp tục xem xét các ghi chép, cố gắng tìm ra bất kỳ manh mối nào mà ông có thể đã bỏ qua.
Không lâu sau, Lưu Lan bước vào phòng, vẻ mặt đầy lo lắng. Cô là một phụ nữ trẻ, với đôi mắt sắc sảo và ánh nhìn khó đoán. Khi đối diện với Bao Chửng, cô cúi đầu chào, nhưng trong ánh mắt hiện rõ sự bồn chồn.
“Ngươi là Lưu Lan, diễn viên phụ trong đoàn kịch?” Bao Chửng hỏi, giọng ông điềm tĩnh nhưng đầy uy lực.
Lưu Lan gật đầu, giọng nói run rẩy, “Dạ, thưa đại nhân. Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ trong đoàn, không có gì nổi bật.”
“Nhưng ta nghe nói ngươi có mâu thuẫn với Minh Ngọc, ngôi sao của đoàn kịch,” Bao Chửng tiếp tục, mắt ông nhìn thẳng vào Lưu Lan. “Ngươi có thể giải thích điều đó không?”
Lưu Lan ngước lên nhìn Bao Chửng, cố gắng che giấu sự lo lắng trong ánh mắt. “Thưa đại nhân, đúng là tôi và Minh Ngọc có đôi chút mâu thuẫn, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt giữa các diễn viên. Tôi không bao giờ có ý định hại cô ấy. Minh Ngọc là một ngôi sao, còn tôi chỉ là một người bình thường. Tôi không có lý do gì để làm điều đó.”
“Ngươi nói rằng mâu thuẫn của ngươi với Minh Ngọc chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ta đã nghe một số người nói rằng ngươi luôn ganh ghét với cô ấy vì cô ấy được đạo diễn ưu ái hơn,” Bao Chửng nói, giọng ông chậm rãi nhưng sắc bén.
Lưu Lan khẽ run lên, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. “Thưa đại nhân, trong giới nghệ thuật, sự ganh đua là điều không thể tránh khỏi. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định làm hại Minh Ngọc. Cô ấy tài năng hơn tôi, và tôi chấp nhận điều đó.”
Bao Chửng im lặng một lúc, rồi tiếp tục, “Ngươi có biết về các lối đi bí mật trong nhà hát không? Ta phát hiện ra một căn phòng bí mật dưới nhà hát, nơi có những bản đồ và kế hoạch chi tiết về việc di chuyển trong nhà hát. Ngươi có liên quan gì đến chuyện này không?”
Lưu Lan tái mặt khi nghe đến căn phòng bí mật, nhưng cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, “Không, thưa đại nhân. Tôi không biết gì về căn phòng đó. Tôi chỉ là một diễn viên, không có lý do gì để liên quan đến những thứ như vậy.”
Bao Chửng chăm chú nhìn Lưu Lan, cố gắng đánh giá sự thành thật trong lời nói của cô. “Ngươi có biết Minh Ngọc đã gặp ai trước khi cô ấy chết không? Có ai tiếp cận cô ấy mà ngươi cảm thấy đáng nghi không?”
Lưu Lan lắc đầu, “Tôi không biết, thưa đại nhân. Minh Ngọc rất kín tiếng về đời tư của mình. Cô ấy ít khi chia sẻ với tôi hoặc các diễn viên khác. Tôi chỉ biết cô ấy thường gặp một người đàn ông bí ẩn, nhưng không rõ là ai.”
Bao Chửng gật đầu, rồi ra hiệu cho thám tử dẫn Lưu Lan ra ngoài. Sau khi cô rời đi, ông quay lại bàn, suy nghĩ về những điều vừa nghe được. “Có vẻ như Lưu Lan không phải là người có động cơ mạnh để giết Minh Ngọc, nhưng cô ta rõ ràng biết nhiều hơn những gì cô ta nói. Chúng ta cần phải tiếp tục theo dõi cô ấy.”
Thám tử gật đầu, đồng ý với nhận định của Bao Chửng. “Đại nhân, còn Vương Thế Nam thì sao? Hắn có vẻ như là người có khả năng và động cơ hơn.”
Bao Chửng im lặng một lúc, rồi nói, “Vương Thế Nam là một kẻ nguy hiểm. Ta không tin hắn không có liên quan. Nhưng trước khi đối đầu trực tiếp với hắn, ta cần thêm bằng chứng. Chúng ta sẽ tiếp tục điều tra về người đàn ông bí ẩn mà Minh Ngọc gặp trước khi cô ấy chết. Nếu hắn có liên quan đến Vương Thế Nam, chúng ta sẽ có đủ lý do để đối đầu với hắn.”
Cuộc điều tra ngày càng trở nên phức tạp, với những bí mật đan xen và những kẻ tình nghi đầy mâu thuẫn. Bao Chửng biết rằng ông cần phải cẩn trọng hơn bao giờ hết, vì mỗi bước đi sai lầm có thể khiến vụ án rơi vào ngõ cụt. Nhưng với sự quyết tâm và trí tuệ sắc bén, ông sẽ không ngừng tiến bước, dù con đường phía trước còn đầy rẫy những hiểm nguy và âm mưu đen tối.