Án Mạng Trong Nhà Hát - Chương 6
Chương 6: Âm mưu trong bóng tối
Khi ánh nắng cuối cùng của ngày tắt dần, Bao Chửng ngồi trong thư phòng, mắt ông dán vào tấm bản đồ và các ghi chép đã thu thập được. Cuộc điều tra càng tiến xa, ông càng cảm thấy sự phức tạp của vụ án này. Những manh mối nhỏ nhặt dường như đang dẫn ông đến một âm mưu lớn hơn nhiều so với những gì ban đầu ông nghĩ.
Bất ngờ, một lính canh hớt hải bước vào, trên tay là một bức thư. “Đại nhân, có người vừa đưa bức thư này đến phủ, nói là gửi cho ngài.”
Bao Chửng nhận lấy bức thư, cảm thấy sự lạnh lẽo qua lớp giấy thô ráp. Ông cẩn thận mở thư, bên trong là một mẩu giấy viết bằng tay với nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy sự khẩn cấp:
“Bao Chửng, ngươi đang đi đúng hướng, nhưng ngươi không biết rằng ngươi đang bước vào một cái bẫy. Kẻ giết Minh Ngọc không chỉ là một người đơn độc, mà là một phần của âm mưu lớn. Ngươi có thể không tin, nhưng ta đang đứng về phía ngươi. Hãy gặp ta vào nửa đêm tại quán rượu Vọng Nguyệt, và ngươi sẽ biết sự thật. Nhưng hãy cẩn thận, vì kẻ thù của ngươi luôn dõi theo từng bước chân của ngươi.”
Bức thư không có ký tên, nhưng nội dung của nó khiến Bao Chửng phải cảnh giác. Ông cẩn thận xem xét từng từ, cố gắng tìm hiểu động cơ của người gửi. Liệu đây có phải là một cái bẫy, hay thực sự có ai đó muốn giúp ông?
Thám tử đứng bên cạnh, đọc qua nội dung bức thư, rồi lo lắng nói, “Đại nhân, có thể đây là một kế hoạch để lừa chúng ta vào bẫy. Quán rượu Vọng Nguyệt nằm ở khu vực khá nguy hiểm, và việc gặp gỡ vào nửa đêm không phải là điều an toàn.”
Bao Chửng gật đầu, nhưng trong ánh mắt ông lộ rõ sự quyết tâm. “Đúng, có thể đây là một cái bẫy. Nhưng cũng có thể đây là cơ hội duy nhất để ta hiểu rõ hơn về âm mưu đằng sau cái chết của Minh Ngọc. Chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào.”
Thám tử nhìn Bao Chửng, thấy rõ sự quyết tâm trong mắt ông. “Nếu vậy, tôi sẽ đi cùng ngài. Chúng ta không thể để ngài mạo hiểm một mình.”
Bao Chửng mỉm cười, cảm thấy sự trung thành và dũng cảm của thám tử. “Cảm ơn ngươi. Chúng ta sẽ đến đó, nhưng phải cẩn thận. Đêm nay, sự thận trọng là điều quan trọng nhất.”
Khi mặt trăng lên cao, chiếu sáng con đường lát đá dẫn đến quán rượu Vọng Nguyệt, Bao Chửng và thám tử bước đi trong im lặng. Quán rượu nằm ở một khu phố hẻo lánh, ít người qua lại, với những tòa nhà cũ kỹ bao quanh. Không khí nơi đây mang một mùi khó chịu, khiến mọi thứ càng trở nên u ám.
Quán rượu Vọng Nguyệt là một tòa nhà gỗ thấp, cửa chính đã cũ và nứt nẻ. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu leo lét bên trong chiếu ra qua các khe cửa, tạo nên một khung cảnh mờ ảo. Bao Chửng ra hiệu cho thám tử đứng lại phía sau, rồi tiến vào bên trong.
Bên trong quán rượu, không khí ẩm thấp và mùi rượu mạnh xộc lên. Khách khứa trong quán chủ yếu là những kẻ lang thang, dân lao động, và những gương mặt xa lạ. Bao Chửng quan sát xung quanh, tìm kiếm dấu hiệu của người gửi bức thư.
Một người đàn ông ngồi ở góc quán, mặt khuất dưới chiếc mũ rộng vành, ra hiệu cho Bao Chửng tiến lại gần. Bao Chửng nhận ra đây có thể là người mà ông đang tìm. Ông bước lại gần, ngồi xuống ghế đối diện, cảm nhận ánh mắt thám tử từ phía sau.
“Ngươi là người gửi bức thư?” Bao Chửng hỏi, giọng ông trầm và đầy uy lực.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, lộ rõ khuôn mặt già nua nhưng đôi mắt sáng đầy tinh ranh. “Phải, là ta. Ta không có nhiều thời gian, Bao Chửng. Những gì ta sắp nói có thể khiến ngươi kinh ngạc, nhưng ngươi cần phải biết.”
“Ngươi là ai? Và tại sao lại giúp ta?” Bao Chửng hỏi tiếp, cố gắng hiểu động cơ của người đàn ông này.
Người đàn ông cười khẽ, giọng nói như đang thì thầm, “Ta chỉ là một kẻ không còn gì để mất. Ta từng là một trong số họ, những kẻ điều khiển từ trong bóng tối, nhưng ta đã quyết định thoát ra. Ta không thể để họ tiếp tục hại người vô tội.”
Bao Chửng nhíu mày, “Ngươi đang nói về điều gì? Ai là những kẻ điều khiển?”
Người đàn ông liếc nhìn xung quanh, rồi ghé sát hơn. “Có một nhóm người, những kẻ có quyền lực, kiểm soát mọi thứ từ trong bóng tối. Họ lợi dụng nghệ thuật, nhà hát, và những người như Minh Ngọc để thực hiện các âm mưu chính trị. Minh Ngọc biết quá nhiều, cô ấy phát hiện ra bí mật của họ, và đó là lý do cô ấy phải chết.”
“Vương Thế Nam có liên quan đến nhóm này không?” Bao Chửng hỏi, mắt ông sáng lên khi nghe đến cái tên quen thuộc.
Người đàn ông gật đầu, “Hắn là một trong những kẻ đứng đầu, nhưng không phải là duy nhất. Hắn chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Còn nhiều kẻ khác đứng sau, những kẻ mà ngươi chưa từng nghe đến. Minh Ngọc đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng, và họ phải giết cô ấy trước khi cô ấy tiết lộ sự thật.”
Bao Chửng cảm thấy một sự lạnh lẽo tràn ngập trong lòng. “Những kẻ này có thể là ai? Và ngươi có bằng chứng nào không?”
Người đàn ông cười khổ, “Bằng chứng không dễ tìm đâu, Bao Chửng. Những kẻ này rất giỏi che giấu dấu vết. Nhưng nếu ngươi muốn tìm ra sự thật, hãy tìm hiểu về những buổi tiệc riêng tư của Vương Thế Nam và những người liên quan. Họ thường tụ tập tại những nơi không ai ngờ tới, bàn bạc những kế hoạch đen tối. Minh Ngọc đã đến một trong những buổi tiệc đó, và từ đó, cuộc sống của cô ấy không còn yên ổn nữa.”
Trước khi Bao Chửng kịp hỏi thêm, người đàn ông đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng. “Ta đã nói đủ rồi. Họ có thể đang theo dõi ta. Hãy cẩn thận, Bao Chửng. Những gì ngươi đang đối mặt không chỉ là một vụ án giết người đơn thuần. Đây là một cuộc chiến chống lại những kẻ điều khiển từ bóng tối.”
Nói xong, người đàn ông nhanh chóng rời khỏi quán rượu, hòa mình vào bóng đêm bên ngoài. Bao Chửng ngồi lại, suy nghĩ về những gì ông vừa nghe. Nếu những gì người đàn ông nói là sự thật, thì vụ án này phức tạp và nguy hiểm hơn nhiều so với những gì ông từng tưởng tượng.
Thám tử tiến lại gần, lo lắng hỏi, “Đại nhân, ông ta nói gì?”
Bao Chửng thở dài, ánh mắt ông đầy sự quyết tâm. “Chúng ta đang đối mặt với một âm mưu lớn hơn nhiều. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là chúng ta đang đi đúng hướng. Từ giờ, mọi bước đi của chúng ta phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.”
Ông đứng dậy, rời khỏi quán rượu, để lại không khí căng thẳng và mùi rượu nồng nặc phía sau. Cuộc điều tra không còn là việc tìm ra kẻ giết Minh Ngọc nữa, mà là vạch trần những kẻ điều khiển từ bóng tối, những kẻ đã biến nghệ thuật thành công cụ cho những âm mưu chính trị. Bao Chửng biết rằng ông đang bước vào một cuộc chiến đầy cam go, nhưng với sự quyết tâm và lòng công lý, ông sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày.