Án Mạng Trong Nhà Hát - Chương 7
Chương 7: Lật tẩy kẻ sát nhân
Bao Chửng và thám tử trở về phủ Khai Phong sau cuộc gặp gỡ bí ẩn tại quán rượu Vọng Nguyệt. Những lời nói của người đàn ông kia vẫn vang vọng trong tâm trí Bao Chửng, nhưng ông biết rằng chỉ nghe lời một phía là không đủ. Ông cần bằng chứng rõ ràng để lật tẩy âm mưu và đưa những kẻ phạm tội ra ánh sáng.
Sáng hôm sau, Bao Chửng triệu tập tất cả các diễn viên, nhân viên của nhà hát lớn Khai Phong, và một số nhân vật quyền lực có liên quan, bao gồm cả Vương Thế Nam, đến phủ Khai Phong. Ông quyết định sẽ tạo ra một tình huống mà kẻ sát nhân không thể tránh né, buộc hắn phải lộ diện.
Phòng xử án của Bao Chửng tràn ngập ánh sáng ban ngày, nhưng bầu không khí lại căng thẳng đến ngạt thở. Những người được triệu tập ngồi thành hàng dài, mỗi người một vẻ, nhưng trong ánh mắt họ đều có chung một nỗi lo sợ về những gì sắp xảy ra.
Vương Thế Nam ngồi ở hàng đầu, gương mặt hắn ta tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt sắc bén không ngừng quét qua những người xung quanh. Bao Chửng bước vào phòng xử, ánh mắt ông chạm vào từng người một, rồi cuối cùng dừng lại ở Vương Thế Nam.
“Bản thân sự thật không thể giấu mãi được,” Bao Chửng bắt đầu, giọng ông mạnh mẽ và đầy uy quyền. “Minh Ngọc đã bị giết ngay trên sân khấu, trước mắt hàng trăm khán giả. Nhưng vụ giết người này không chỉ là hành động của một kẻ đơn độc. Đằng sau nó là một âm mưu lớn, với sự tham gia của nhiều người. Hôm nay, chúng ta sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.”
Bao Chửng ra hiệu cho một lính canh mang vào một chiếc rương lớn. Khi mở rương, bên trong là những bằng chứng đã được thu thập: cuốn nhật ký của Minh Ngọc, bản đồ nhà hát, chiếc mặt nạ sắt, và đặc biệt là tấm thiệp mời từ buổi tiệc của Vương Thế Nam.
“Trước mặt các ngươi là những bằng chứng liên quan đến cái chết của Minh Ngọc,” Bao Chửng nói, tay ông chỉ vào từng món đồ. “Minh Ngọc đã phát hiện ra một bí mật, một âm mưu mà những kẻ quyền lực muốn che giấu. Cô ấy đã bị giết vì sự thật mà cô ấy nắm giữ. Và hôm nay, ta sẽ vạch trần kẻ đã gây ra tội ác này.”
Vương Thế Nam khẽ nhếch mép cười, nhưng không nói gì. Hắn vẫn giữ vẻ bình thản như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Bao Chửng.
Bao Chửng tiếp tục, “Ta đã tìm hiểu về các buổi tiệc mà ngươi tổ chức, Vương Thế Nam. Minh Ngọc từng tham dự một trong những buổi tiệc đó, và từ đó, cô ấy đã nắm giữ một bí mật nguy hiểm. Ngươi có thể giải thích tại sao cô ấy lại ghi lại trong nhật ký của mình rằng cô ấy đang gặp nguy hiểm không?”
Vương Thế Nam ngước lên nhìn Bao Chửng, ánh mắt hắn lạnh lùng, “Đại nhân Bao Chửng, ngài đang suy đoán quá nhiều. Minh Ngọc là một diễn viên tài năng, nhưng cô ấy có thể đã tưởng tượng ra những điều không có thật. Còn về những buổi tiệc của ta, đó chỉ là những buổi gặp gỡ bình thường giữa các quý tộc. Ta không có gì để giấu giếm.”
Bao Chửng không nao núng, ông ra hiệu cho thám tử đưa lên một bằng chứng mới mà ông vừa thu thập được đêm qua: một chiếc nhẫn bằng vàng, được khắc ký hiệu giống hệt như một trong những ký hiệu trên bản đồ bí mật mà ông tìm thấy trong căn phòng dưới nhà hát.
“Chiếc nhẫn này được tìm thấy trong căn phòng bí mật dưới nhà hát,” Bao Chửng nói, mắt ông nhìn thẳng vào Vương Thế Nam. “Ngươi có thể giải thích tại sao ký hiệu trên nhẫn lại trùng khớp với ký hiệu trên bản đồ không?”
Lần đầu tiên, sự bình tĩnh trên gương mặt Vương Thế Nam bị phá vỡ. Hắn hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên sự hoảng hốt trong giây lát, nhưng nhanh chóng che giấu đi. “Đó chỉ là một sự trùng hợp. Ký hiệu này rất phổ biến trong các trang sức quý tộc. Nó không chứng minh được điều gì.”
Bao Chửng mỉm cười nhẹ, “Có thể là trùng hợp, nhưng nhiều trùng hợp cùng lúc thì khó có thể gọi là ngẫu nhiên. Và còn một điều nữa, Minh Ngọc không chỉ bị đâm chết. Trong cơ thể cô ấy còn có dấu vết của một loại chất độc rất hiếm gặp, loại chất độc chỉ có thể được tiếp cận bởi những người có quyền lực và mối quan hệ rộng rãi.”
Một tiếng xì xào lan truyền khắp phòng khi mọi người nghe đến điều này. Vương Thế Nam siết chặt nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm trên trán hắn.
Bao Chửng tiến lại gần hơn, giọng nói của ông tràn đầy uy quyền, “Ngươi là người có khả năng tiếp cận loại chất độc này. Và ngươi cũng là người có động cơ để giết Minh Ngọc, để che giấu bí mật mà cô ấy phát hiện ra. Những bằng chứng này đủ để buộc tội ngươi, nhưng ta muốn ngươi thừa nhận tội lỗi của mình trước mọi người ở đây.”
Vương Thế Nam đứng bật dậy, mắt hắn lóe lên sự tức giận. “Ngài đang vu oan cho ta, Bao Chửng! Ta không hề liên quan đến cái chết của Minh Ngọc!”
Nhưng ngay lúc đó, từ phía cuối phòng, một người đàn ông đứng lên. Chính là người đã gặp Bao Chửng tại quán rượu Vọng Nguyệt đêm qua. Hắn bước lên phía trước, giọng nói rõ ràng và đầy thách thức, “Ta không thể để ngươi tiếp tục dối trá, Vương Thế Nam. Ta là người trong cuộc, ta đã chứng kiến tất cả. Ngươi đã ra lệnh giết Minh Ngọc để bịt miệng cô ấy, vì cô ấy biết quá nhiều về các âm mưu của ngươi và đồng bọn.”
Phòng xử án như nổ tung khi người đàn ông này tiết lộ. Bao Chửng quay sang hắn, hỏi, “Ngươi có bằng chứng gì không?”
Người đàn ông gật đầu, rút ra một bức thư từ áo khoác. “Đây là bức thư mà Vương Thế Nam gửi cho đồng bọn của hắn, ra lệnh giết Minh Ngọc và làm cho nó trông giống như một tai nạn trên sân khấu. Thư này được viết tay, và ta đã giữ nó như một bằng chứng cho ngày hôm nay.”
Bao Chửng nhận lấy bức thư, đọc qua nhanh chóng. Nét chữ trùng khớp với chữ viết của Vương Thế Nam. Đây chính là bằng chứng quyết định.
“Vương Thế Nam, ngươi còn gì để nói không?” Bao Chửng hỏi, giọng ông lạnh lùng.
Vương Thế Nam lúc này không còn giữ được bình tĩnh, hắn quay cuồng tìm lối thoát, nhưng tất cả cửa ra đã bị lính canh khóa chặt. Hắn gào lên, “Đây là âm mưu! Các ngươi đã gài bẫy ta!”
Nhưng không ai còn nghe lời bào chữa của hắn nữa. Bao Chửng ra lệnh bắt giữ Vương Thế Nam, cùng với đồng bọn của hắn, để đưa ra xét xử trước pháp luật.
Vụ án Minh Ngọc cuối cùng đã được giải quyết, nhưng những âm mưu đen tối vẫn còn đó. Bao Chửng biết rằng cuộc chiến chống lại những kẻ điều khiển từ bóng tối sẽ không dừng lại ở đây, nhưng ông cũng biết rằng, với lòng công lý và quyết tâm, sự thật cuối cùng sẽ luôn chiến thắng.