Án Mạng Trong Nhà Hát - Chương 8
Chương 8: Màn kịch cuối cùng
Vương Thế Nam bị lính canh áp giải ra khỏi phòng xử án, những bước chân của hắn nặng nề trên nền đá lạnh. Hắn không còn vẻ kiêu ngạo và tự tin như trước, thay vào đó là sự hoảng loạn và tuyệt vọng. Bên ngoài, đám đông tụ tập, thì thầm bàn tán khi thấy hắn bị còng tay đưa đi. Tin tức về việc một trong những quý tộc quyền lực nhất Khai Phong bị bắt giữ lan truyền nhanh chóng, gây chấn động khắp thành phố.
Bao Chửng đứng trước cửa phòng xử án, nhìn theo Vương Thế Nam và các đồng bọn của hắn bị dẫn đi. Ông biết rằng đây mới chỉ là bước đầu tiên trong việc đưa những kẻ điều khiển từ bóng tối ra ánh sáng. Dù vụ án Minh Ngọc đã có lời giải, nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được trả lời, và ông không thể bỏ qua bất kỳ điều gì.
Sau khi các tù nhân bị đưa đi, Bao Chửng quay lại phòng xử án, nơi thám tử đang chờ ông. Thám tử cúi đầu chào rồi nói, “Đại nhân, vụ án này đã gây chấn động khắp Khai Phong. Nhưng tôi vẫn còn thắc mắc, liệu đây có phải là tất cả những gì chúng ta cần làm để kết thúc âm mưu này không?”
Bao Chửng gật đầu, giọng ông trầm ngâm, “Vương Thế Nam chỉ là một phần của vấn đề. Dù hắn đã bị bắt giữ, nhưng những kẻ đứng sau hắn, những người thực sự điều khiển từ bóng tối, vẫn chưa bị lộ diện. Chúng ta cần phải tiếp tục điều tra, tìm hiểu xem ai là kẻ đứng đầu thực sự.”
Thám tử im lặng lắng nghe, rồi hỏi, “Vậy bước tiếp theo của chúng ta là gì, đại nhân?”
Bao Chửng bước lại gần bàn, nơi những bằng chứng vẫn còn nằm đó. Ông cầm cuốn nhật ký của Minh Ngọc lên, lật qua những trang cuối cùng. Dù cô đã chết, nhưng những dòng chữ trong nhật ký vẫn tiếp tục thì thầm những điều bí ẩn.
“Minh Ngọc đã ghi lại những thông tin quan trọng trong cuốn nhật ký này,” Bao Chửng nói, đôi mắt ông chăm chú vào những dòng chữ. “Có lẽ cô ấy đã phát hiện ra nhiều điều hơn những gì chúng ta biết. Chúng ta cần phải tìm hiểu kỹ hơn về những gì cô ấy đã viết.”
Thám tử bước lại gần, quan sát cuốn nhật ký cùng Bao Chửng. “Những trang cuối này, đại nhân… Có vẻ như Minh Ngọc đã cố gắng viết lại những thông tin mà cô ấy thu thập được, nhưng vì quá sợ hãi nên các trang này viết rất vội vàng và lộn xộn.”
Bao Chửng đồng ý, rồi đọc kỹ từng dòng chữ một. Một trong những đoạn cuối cùng khiến ông chú ý đặc biệt:
“Ngày… Ta biết mình không còn nhiều thời gian. Họ đang đến gần. Nếu có ai đó đọc được những dòng này, hãy tìm đến người mà ta đã gặp tại tiệc của Vương Thế Nam. Hắn biết nhiều hơn những gì hắn nói. Nhưng hãy cẩn thận, vì những kẻ đứng sau là những bóng ma, không dễ gì bắt được.”
Bao Chửng khẽ nhíu mày. “Minh Ngọc đã gặp ai đó tại buổi tiệc của Vương Thế Nam. Người này có thể là chìa khóa để tìm ra những kẻ còn lại trong âm mưu.”
Thám tử ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói, “Nếu vậy, chúng ta cần xác định danh tính của người này. Những buổi tiệc của Vương Thế Nam thường chỉ dành cho những người quyền lực và có ảnh hưởng. Có lẽ người này cũng thuộc tầng lớp quý tộc.”
Bao Chửng đặt cuốn nhật ký xuống, rồi nhìn thám tử. “Đúng vậy. Chúng ta cần phải điều tra kỹ lưỡng về danh sách khách mời của buổi tiệc đó. Nếu người này thực sự biết điều gì đó quan trọng, chúng ta phải tìm ra trước khi hắn bị những kẻ khác bịt miệng.”
Ngày hôm sau, Bao Chửng và thám tử bắt đầu điều tra về những buổi tiệc mà Vương Thế Nam tổ chức. Họ thu thập danh sách khách mời, nghiên cứu từng người một, cố gắng tìm ra người mà Minh Ngọc đã nhắc đến trong nhật ký.
Sau nhiều giờ làm việc căng thẳng, họ tìm ra một cái tên nổi bật trong danh sách: Tào Hưng, một thương nhân giàu có và có tầm ảnh hưởng lớn trong giới quý tộc. Tào Hưng được biết đến là một người kín tiếng, nhưng lại có mối quan hệ chặt chẽ với nhiều quan chức cao cấp.
Bao Chửng ra lệnh triệu tập Tào Hưng đến phủ Khai Phong để thẩm vấn. Khi Tào Hưng xuất hiện, ông ta tỏ ra bình tĩnh và tự tin, nhưng đôi mắt sắc lạnh của ông không che giấu được một sự lo lắng ẩn sâu bên trong.
“Ngài Tào Hưng,” Bao Chửng bắt đầu, giọng ông đầy uy quyền, “ta đã điều tra về buổi tiệc của Vương Thế Nam, nơi mà ngài cũng có mặt. Chúng ta có lý do tin rằng ngài đã gặp Minh Ngọc tại đó và có thể biết điều gì đó quan trọng về cái chết của cô ấy.”
Tào Hưng khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó không chạm đến đôi mắt. “Đại nhân Bao Chửng, ta không biết ngài đang nói về điều gì. Ta chỉ là một thương nhân, không dính líu gì đến những âm mưu đen tối mà ngài đề cập.”
Bao Chửng không nao núng, ông nhìn thẳng vào Tào Hưng, “Minh Ngọc đã ghi lại trong nhật ký của mình rằng ngài biết nhiều hơn những gì ngài nói. Nếu ngài không hợp tác, ta có quyền tin rằng ngài có liên quan đến âm mưu này.”
Tào Hưng hơi khựng lại, nhưng ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Ngài có thể nghĩ vậy, nhưng ta không có gì để giấu. Nếu Minh Ngọc đã nói gì đó với ta, ta cũng không nhớ rõ. Cô ấy chỉ là một diễn viên, ta không quan tâm đến cô ấy.”
Bao Chửng nhận thấy Tào Hưng đang cố gắng che giấu điều gì đó, nhưng không thể buộc ông ta thừa nhận mà không có bằng chứng cụ thể hơn. Ông quyết định thay đổi chiến thuật.
“Nếu ngài không muốn nói ở đây, chúng ta có thể sắp xếp một buổi thẩm vấn riêng,” Bao Chửng nói, giọng ông trầm hơn. “Nhưng ta cảnh báo ngài, bất kỳ sự che giấu nào cũng sẽ bị phát hiện. Ngài có muốn suy nghĩ lại không?”
Tào Hưng nhìn sâu vào mắt Bao Chửng, biết rằng ông không thể dễ dàng thoát khỏi tình huống này. Sau một lúc im lặng, ông ta thở dài, “Được, ta sẽ nói. Nhưng ngài phải đảm bảo an toàn cho ta, vì những gì ta sắp nói có thể khiến ta gặp nguy hiểm.”
Bao Chửng gật đầu, ra hiệu cho lính canh rời khỏi phòng để tạo không gian riêng tư hơn. Khi chỉ còn lại Bao Chửng, thám tử và Tào Hưng, ông ta bắt đầu nói, giọng thấp và đầy lo lắng.
“Minh Ngọc đã gặp ta tại buổi tiệc, và cô ấy đã nói về một bí mật mà cô ấy vừa phát hiện. Cô ấy rất sợ hãi, nhưng không muốn im lặng. Cô ấy nói rằng những kẻ đứng sau không chỉ muốn kiểm soát nghệ thuật, mà còn muốn dùng nghệ thuật để thao túng cả chính trị và quyền lực.”
Bao Chửng chăm chú lắng nghe, nhưng không ngắt lời. Tào Hưng tiếp tục, “Minh Ngọc đã phát hiện ra rằng Vương Thế Nam và những kẻ khác đang âm mưu sử dụng những buổi biểu diễn nghệ thuật để gửi đi những thông điệp ẩn, kích động và thao túng dư luận. Họ muốn tạo ra những sự kiện chính trị lớn để củng cố quyền lực của mình.”
“Và Minh Ngọc đã biết quá nhiều, đó là lý do cô ấy phải chết,” Bao Chửng nói tiếp, đôi mắt ông trở nên nghiêm nghị hơn.
Tào Hưng gật đầu, “Đúng vậy. Cô ấy đã bị giết để ngăn chặn cô ấy tiết lộ sự thật. Nhưng không chỉ có Vương Thế Nam, còn có những người khác đứng sau, những kẻ có quyền lực lớn hơn hắn. Ta không biết hết tên của họ, nhưng ta biết rằng họ rất nguy hiểm.”
Bao Chửng lặng im một lúc, rồi nói, “Ngươi đã làm điều đúng đắn khi tiết lộ điều này. Ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi, nhưng ngươi phải hợp tác hoàn toàn với cuộc điều tra. Chúng ta phải đưa những kẻ này ra ánh sáng.”
Tào Hưng cúi đầu, đồng ý. “Ta sẽ làm những gì có thể, đại nhân. Nhưng hãy cẩn thận, vì những kẻ này không dễ bị lật tẩy.”
Bao Chửng nhìn vào Tào Hưng, thấy rõ nỗi sợ hãi trong ánh mắt ông ta, nhưng cũng biết rằng cuộc chiến chống lại những kẻ điều khiển từ bóng tối mới chỉ bắt đầu. Dù đã bắt giữ Vương Thế Nam, nhưng con đường phía trước còn đầy chông gai và nguy hiểm. Tuy nhiên, với lòng quyết tâm và trí tuệ, ông sẽ không dừng lại cho đến khi tất cả những kẻ phạm tội bị đưa ra ánh sáng và công lý được thực thi.