Án Mạng Trong Nhà Hát - Chương 9
Chương 9: Công lý và sự thật
Những lời thú nhận của Tào Hưng đã mở ra cánh cửa cho cuộc điều tra tiến sâu hơn vào mạng lưới âm mưu đen tối. Bao Chửng biết rằng, để vạch trần toàn bộ sự thật và mang lại công lý cho Minh Ngọc, ông phải đối mặt với những kẻ quyền lực và nguy hiểm nhất, những người đã âm thầm điều khiển từ bóng tối.
Bao Chửng triệu tập một cuộc họp kín tại phủ Khai Phong, với sự tham gia của thám tử, Tào Hưng, và một số cận vệ tin cậy. Trên bàn, những bằng chứng thu thập được bày ra, từ cuốn nhật ký của Minh Ngọc, các bản đồ bí mật, cho đến bức thư của Vương Thế Nam.
“Tào Hưng,” Bao Chửng bắt đầu, giọng ông nghiêm nghị nhưng cũng đầy cảm thông, “ngươi đã hợp tác với chúng ta, và vì điều đó, ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi. Nhưng ta cần biết tất cả những gì ngươi biết về những kẻ đứng sau âm mưu này.”
Tào Hưng gật đầu, mắt ông ta hiện rõ sự lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. “Đại nhân Bao Chửng, ta đã suy nghĩ kỹ. Những kẻ đứng sau vụ án này không chỉ là những quý tộc thông thường. Họ là một nhóm quyền lực, có ảnh hưởng lớn đến cả chính quyền và xã hội. Họ dùng nghệ thuật như một công cụ để thao túng và kiểm soát dư luận. Vương Thế Nam chỉ là một trong số những con tốt thí của họ.”
Bao Chửng nhíu mày, “Ngươi có biết ai là kẻ đứng đầu nhóm này không? Và họ có kế hoạch gì tiếp theo?”
Tào Hưng lắc đầu, “Ta không biết chính xác ai là kẻ đứng đầu, nhưng ta biết họ thường tụ tập tại một căn biệt thự bí mật bên ngoài thành phố. Họ sử dụng căn biệt thự này để bàn bạc và lên kế hoạch cho những hành động của mình. Minh Ngọc đã vô tình nghe được một cuộc trò chuyện tại một trong những buổi tiệc, và đó là lý do cô ấy bị giết.”
Bao Chửng trầm ngâm suy nghĩ, “Căn biệt thự này ở đâu? Và ngươi có biết khi nào họ sẽ tụ tập lại không?”
“Biệt thự nằm ở vùng ngoại ô phía bắc thành phố, giữa một khu rừng rậm rạp,” Tào Hưng trả lời. “Theo những gì ta biết, họ sẽ tổ chức một cuộc họp bí mật vào đêm nay, để bàn về việc xử lý tình huống sau khi Vương Thế Nam bị bắt. Đây có thể là cơ hội để chúng ta bắt giữ toàn bộ bọn chúng.”
Bao Chửng quay sang thám tử, “Chúng ta không còn nhiều thời gian. Tối nay, ta và ngươi sẽ cùng một đội cận vệ đột nhập vào căn biệt thự đó. Chúng ta phải bắt giữ tất cả bọn chúng trước khi chúng có cơ hội trốn thoát hoặc phá hủy bằng chứng.”
Thám tử gật đầu đồng ý, rồi lập tức ra ngoài chuẩn bị mọi thứ cho nhiệm vụ tối nay. Bao Chửng quay lại nhìn Tào Hưng, “Ngươi đã làm đúng khi nói ra tất cả. Ta sẽ giữ lời hứa, đảm bảo an toàn cho ngươi. Nhưng ngươi cần phải đi cùng chúng ta tối nay để chỉ đường.”
Tào Hưng hơi khựng lại, nhưng rồi gật đầu, “Ta sẽ đi, đại nhân. Ta đã đi quá xa để quay lại rồi. Giờ là lúc phải đối mặt với sự thật.”
Đêm xuống, bầu trời u ám không một vì sao, chỉ có ánh sáng mờ ảo của mặt trăng chiếu xuống khu rừng rậm phía bắc Khai Phong. Bao Chửng, thám tử, Tào Hưng, và đội cận vệ tiến đến căn biệt thự mà Tào Hưng đã mô tả. Biệt thự nằm sâu trong rừng, xung quanh là những tán cây lớn che khuất, khiến nó gần như vô hình trong bóng tối.
Căn biệt thự lớn, với kiến trúc cổ kính và uy nghi, nhưng không có dấu hiệu của sự sống. Tuy nhiên, khi tiến lại gần, Bao Chửng nhận thấy có những ánh sáng le lói phát ra từ bên trong, chứng tỏ có người đang ở đó.
Bao Chửng ra hiệu cho đội cận vệ phân tán xung quanh, bao vây toàn bộ căn biệt thự để ngăn chặn bất kỳ kẻ nào trốn thoát. Ông cùng thám tử và Tào Hưng tiến vào qua cánh cửa chính, mở ra một hành lang dài và tối.
Tiếng nói nhỏ vang lên từ một căn phòng cuối hành lang. Bao Chửng và thám tử lặng lẽ tiến lại gần, lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong.
“Vương Thế Nam đã bị bắt, nhưng chúng ta vẫn còn thời gian để xử lý. Không ai có thể biết được sự thật nếu chúng ta hành động ngay bây giờ,” một giọng nói quyền uy vang lên.
“Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta chỉ cần xóa sạch tất cả dấu vết và rời khỏi đây trước khi Bao Chửng tìm đến,” một giọng khác đáp lại, đầy lạnh lùng.
Bao Chửng ra hiệu cho thám tử và đội cận vệ chuẩn bị sẵn sàng. Ông đẩy mạnh cánh cửa, bước vào phòng với sự quyết đoán. Bên trong, một nhóm người quyền lực ngồi quanh bàn, trên tay họ là các cuộn giấy và tài liệu. Họ giật mình khi thấy Bao Chửng xuất hiện.
“Bao Chửng!” một trong số họ hét lên, tay định rút kiếm. Nhưng đội cận vệ đã lao vào, bắt giữ tất cả trước khi họ kịp phản ứng.
“Các ngươi không còn đường trốn thoát,” Bao Chửng nói, giọng ông lạnh lùng. “Các ngươi đã dùng quyền lực để thao túng nghệ thuật, âm mưu gây rối loạn xã hội. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã kết thúc.”
Một người đàn ông có vẻ là kẻ đứng đầu nhóm này, với gương mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc bén, cố gắng giữ bình tĩnh. “Ngài không hiểu gì cả, Bao Chửng. Chúng ta không phải là kẻ ác. Chúng ta chỉ muốn giữ vững trật tự xã hội, ngăn chặn những kẻ phản loạn.”
“Ngăn chặn phản loạn bằng cách giết người vô tội như Minh Ngọc?” Bao Chửng đáp lại, đôi mắt ông sắc như dao. “Công lý sẽ không bao giờ thuộc về những kẻ giết người để bảo vệ quyền lực của mình.”
Kẻ đứng đầu biết rằng không còn hy vọng trốn thoát. Hắn cười nhạt, “Bao Chửng, ngươi có thể bắt chúng ta, nhưng ngươi không thể ngăn chặn những kẻ như chúng ta. Sẽ luôn có những người sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giữ quyền lực trong tay.”
Bao Chửng không đáp lại. Ông ra hiệu cho đội cận vệ áp giải tất cả bọn chúng về phủ Khai Phong để xét xử. Ông biết rằng cuộc chiến chống lại những kẻ điều khiển từ bóng tối không kết thúc ở đây, nhưng ông cũng biết rằng, bằng việc bắt giữ những kẻ này, ông đã làm sáng tỏ một phần sự thật và mang lại công lý cho Minh Ngọc.
Khi căn biệt thự dần trở nên im ắng, Bao Chửng đứng trước cửa, nhìn ra khu rừng tối đen. Ông biết rằng con đường phía trước còn dài và đầy chông gai, nhưng với lòng quyết tâm và niềm tin vào công lý, ông sẽ không dừng lại. Sự thật phải được phơi bày, và những kẻ phạm tội phải bị trừng trị.
Trở về phủ Khai Phong, Bao Chửng ngồi lại trong thư phòng, nơi ánh sáng của ngọn đèn dầu soi rọi những cuốn sách và tài liệu chất đầy trên bàn. Ông biết rằng, dù vụ án của Minh Ngọc đã khép lại, nhưng những gì ông vừa khám phá ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Thế lực đen tối vẫn còn đó, ẩn sâu trong bóng tối của xã hội. Nhưng với lòng kiên định và trí tuệ, Bao Chửng biết rằng ông sẽ tiếp tục cuộc chiến, vì sự thật, vì công lý, và vì những người vô tội như Minh Ngọc.