Án Mạng Trong Phủ Quan - Chương 1
Chương 1: Lời Mời Bí Ẩn
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ hẹp của mình, thám tử Vương đang nghiên cứu những tài liệu cũ khi bỗng nhiên cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo một tờ giấy phong kín, nhẹ nhàng đáp xuống bàn của ông.
Vương ngước nhìn, không có ai đứng ở cửa, chỉ có bóng tối lấp lửng ngoài hành lang. Ông nhặt tờ giấy lên, cẩn thận mở ra. Trên đó là những dòng chữ uốn lượn, sắc nét, viết bằng mực đen:
“Kính gửi thám tử Vương,
Tôi là Tri phủ Lý Văn Chính của thành Hàng Châu. Trong phủ của tôi vừa xảy ra một vụ án mạng bí ẩn, mà mọi bằng chứng đều dẫn đến kết luận không thể nào. Tôi kính mong thám tử đến đây ngay lập tức để giúp tôi điều tra và đưa kẻ thủ ác ra ánh sáng. Chỉ có ngài mới có thể giải quyết được vụ việc này.
Kính chào,
Lý Văn Chính”
Vương nhíu mày, đọc kỹ từng chữ. Lý Văn Chính là một người nổi tiếng về sự liêm chính, ông đã từng nghe về ông ta qua những vụ án trước đây. Tuy nhiên, việc một vị quan lớn như vậy đích thân mời ông tham gia điều tra lại là điều hiếm thấy.
Vương đứng dậy, thu dọn tư trang. Ông biết rằng lời mời này không thể bỏ qua, không chỉ vì danh tiếng của Lý Văn Chính mà còn bởi vì vụ án mạng xảy ra trong phủ của ông ta chắc chắn sẽ là một thách thức lớn.
Sáng sớm hôm sau, Vương đã chuẩn bị xong xuôi, lên đường hướng về Hàng Châu. Trên con đường gập ghềnh, ông không ngừng suy nghĩ về vụ án. “Một vụ án mạng trong phủ của Lý Văn Chính? Điều này thật kỳ lạ,” Vương lẩm bẩm.
Sau một hành trình dài, thám tử Vương cuối cùng cũng đến Hàng Châu. Phủ của Lý Văn Chính nằm trên một ngọn đồi cao, tách biệt khỏi phố phường. Khi ông đến nơi, cổng phủ mở ra, và một người hầu bước ra chào đón.
“Thám tử Vương, quan lớn đã chờ ngài,” người hầu cúi đầu nói.
Vương gật đầu, theo chân người hầu bước vào trong phủ. Phủ quan Lý thật rộng lớn, với những dãy hành lang dài và tường được chạm khắc tinh xảo. Không khí ở đây tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân của chính mình.
Khi họ đến phòng khách, Vương nhìn thấy một người đàn ông trung niên, dáng vẻ uy nghiêm nhưng khuôn mặt trầm tư đang ngồi đợi. Đó chính là Lý Văn Chính.
“Thám tử Vương, rất vui được gặp ngài,” Lý Văn Chính đứng dậy chào đón, giọng nói của ông trầm ấm nhưng đầy lo âu. “Cảm ơn ngài đã đến nhanh như vậy. Tôi thực sự không biết phải làm sao nếu không có sự giúp đỡ của ngài.”
Vương cúi chào đáp lại: “Quan lớn quá lời rồi. Tôi nghe nói phủ của ngài là một nơi bình yên, vậy mà lại xảy ra án mạng. Xin ngài kể rõ hơn về chuyện đã xảy ra.”
Lý Văn Chính thở dài, ra hiệu mời Vương ngồi xuống. “Chính tôi cũng không ngờ lại có chuyện này xảy ra trong phủ của mình. Nạn nhân là một người bạn thân thiết của tôi, tên là Từ Triệu. Ông ấy đến thăm tôi từ hôm trước, nhưng đêm qua, khi tôi đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì nghe tiếng hét lớn. Tôi vội vàng chạy đến phòng khách thì thấy ông ấy đã chết, trên người đầy những vết thương.”
Vương ngồi lặng nghe, ánh mắt sắc bén của ông dừng lại trên khuôn mặt Lý Văn Chính, như muốn tìm kiếm sự chân thật trong lời nói của ông. “Có dấu hiệu của sự đột nhập không, thưa quan lớn?”
“Không, cửa phòng vẫn khóa từ bên trong,” Lý đáp, đôi mắt đầy vẻ đau khổ. “Điều này mới làm tôi kinh ngạc. Làm sao có thể có kẻ vào trong phòng rồi giết người mà không để lại dấu vết nào?”
Vương suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Có ai khác trong phủ có thể biết chuyện này không?”
Lý Văn Chính ngập ngừng, rồi trả lời: “Chỉ có vài người hầu cận ở đây vào lúc đó, nhưng tôi không nghĩ ai trong số họ lại có thể làm ra chuyện này. Họ đều là những người tôi tin tưởng.”
Vương đứng dậy, bước đến cửa sổ, nhìn ra khu vườn ngoài phủ. “Tôi cần phải xem xét hiện trường. Ngài có thể dẫn tôi đến đó không?”
“Đương nhiên,” Lý Văn Chính đáp, nhanh chóng đứng dậy. “Xin mời ngài.”
Họ cùng nhau bước ra khỏi phòng, theo hành lang dẫn đến phòng khách nơi xảy ra án mạng. Vương quan sát từng chi tiết, từ cách bài trí căn phòng đến vị trí của từng món đồ, không bỏ sót bất cứ điều gì.
Khi đến nơi, Vương thấy hiện trường đã được bảo quản tốt, không bị xáo trộn. Ông nhìn thi thể của Từ Triệu nằm trên sàn, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng. Vương cúi xuống, xem xét kỹ các vết thương.
“Vết cắt này không phải là do vũ khí thông thường,” Vương thì thầm, tự nói với chính mình. “Có gì đó rất không bình thường ở đây.”
Lý Văn Chính đứng lặng phía sau, ánh mắt đăm chiêu nhìn Vương. “Ngài nghĩ sao, thám tử? Có manh mối gì không?”
Vương đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Lý. “Tôi cần thêm thời gian để tìm hiểu. Nhưng một điều chắc chắn, kẻ thủ ác vẫn còn ở đâu đó trong phủ này.”