Án Mạng Trong Phủ Quan - Chương 2
Chương 2: Hiện Trường Đẫm Máu
Thám tử Vương đứng im lặng trong vài giây sau khi thốt lên lời đó. Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Lý Văn Chính và tiếng gió thổi nhẹ qua những khung cửa sổ.
“Thám tử, ngài nói kẻ thủ ác vẫn còn trong phủ?” Lý Văn Chính lắp bắp hỏi, giọng ông pha lẫn giữa kinh ngạc và lo lắng.
“Đúng vậy,” Vương đáp, mắt ông không rời khỏi thi thể của Từ Triệu. “Nếu hiện trường không có dấu hiệu đột nhập, điều đó có nghĩa kẻ giết người là một trong những người có mặt trong phủ này đêm qua. Tuy nhiên, tôi vẫn cần kiểm tra kỹ lưỡng hơn trước khi đưa ra kết luận cuối cùng.”
Vương cúi xuống bên cạnh thi thể của Từ Triệu, bàn tay ông nhẹ nhàng lướt qua các vết thương. “Vết cắt này rất gọn và sâu, điều này cho thấy kẻ thủ ác là người có kỹ năng trong việc sử dụng vũ khí. Nhưng điều đáng chú ý hơn là không có một giọt máu nào bắn ra khỏi cơ thể. Điều này không hợp lý nếu nạn nhân bị giết tại đây.”
“Ngài đang nói gì vậy?” Lý Văn Chính cau mày. “Chẳng lẽ ông ấy bị giết ở nơi khác và được mang đến đây?”
“Có thể là như vậy,” Vương đáp. “Tuy nhiên, để xác định rõ ràng, tôi cần biết thêm về mối quan hệ giữa ngài và Từ Triệu. Ông ấy đến đây làm gì, và có ai khác biết về sự hiện diện của ông ấy trong phủ?”
Lý Văn Chính thở dài, ngồi xuống ghế, tay đặt lên trán như để tìm lại sự bình tĩnh. “Từ Triệu là bạn thân của tôi từ thời trẻ. Chúng tôi từng học cùng nhau, và sau này dù mỗi người một nơi, nhưng vẫn thường xuyên liên lạc. Ông ấy đến đây để thảo luận về một số việc liên quan đến công việc của tôi, nhưng chúng tôi không kịp nói chuyện gì nhiều thì vụ việc này xảy ra. Tôi không biết ai khác trong phủ biết về ông ấy, vì tôi chỉ mới thông báo với một vài người thân cận.”
Vương gật đầu, ông hiểu rằng việc điều tra sẽ không dễ dàng. “Tôi cần xem lại những người có mặt trong phủ đêm qua. Có thể nào tập hợp họ lại để tôi thẩm vấn không?”
Lý Văn Chính gật đầu, rồi gọi một người hầu đến. “Ngươi hãy thông báo tất cả mọi người trong phủ, kể cả những người hầu, đến phòng chính để thám tử có thể gặp mặt họ.”
Người hầu nhanh chóng đi làm theo lệnh, còn Vương thì tiếp tục quan sát hiện trường. Ông đi quanh phòng, để ý kỹ từng chi tiết, từng món đồ. Ánh mắt ông dừng lại ở một bức tranh treo trên tường, có vẻ như nó đã bị xê dịch. Vương bước đến gần, nhấc bức tranh lên và nhận thấy phía sau là một khe nhỏ vừa đủ để cất giấu một vật nhỏ nào đó.
“Lý đại nhân,” Vương gọi, “Ngài có biết gì về bức tranh này không? Nó dường như đã bị xê dịch.”
Lý Văn Chính nhìn bức tranh, rồi lắc đầu. “Đó là một bức tranh cổ, đã treo ở đó từ lâu. Tôi không để ý có điều gì bất thường ở đó.”
Vương không nói gì, chỉ đơn giản gật đầu rồi cẩn thận xem xét khe hở phía sau bức tranh. Ông không tìm thấy gì, nhưng điều đó không có nghĩa là nơi này vô tội.
Lý Văn Chính lo lắng quan sát thám tử. “Thám tử, ngài có nghĩ rằng đây là một vụ mưu sát có kế hoạch không? Chẳng lẽ có ai đó trong phủ đang âm mưu chống lại tôi?”
Vương đứng thẳng dậy, quay lại đối diện với Lý Văn Chính. “Đó là điều tôi cần phải làm rõ. Nhưng tôi chắc chắn rằng vụ án này không đơn giản chỉ là một hành động giết người vì thù oán cá nhân. Có một âm mưu lớn hơn đằng sau, và chúng ta cần phải cẩn trọng.”
Lý Văn Chính im lặng, rõ ràng là ông đang cố gắng tiêu hóa những gì Vương vừa nói. “Ngài định làm gì tiếp theo?”
“Trước hết, tôi cần gặp mặt tất cả những người có mặt trong phủ vào đêm qua. Sau đó, chúng ta sẽ xem xét từng chi tiết nhỏ, không bỏ sót bất kỳ điều gì. Mỗi manh mối, dù là nhỏ nhất, đều có thể dẫn đến sự thật.”
Lý Văn Chính gật đầu đồng ý, trong khi thám tử Vương tiếp tục rà soát hiện trường, đôi mắt ông sắc bén như chim ưng, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Ông biết rằng vụ án này sẽ không chỉ dừng lại ở một vụ giết người đơn thuần, mà sẽ mở ra một loạt các sự kiện phức tạp hơn, có thể liên quan đến cả mạng lưới chính trị và những âm mưu đáng sợ trong triều đình nhà Tống.