Án Mạng Trong Phủ Quan - Chương 3
Chương 3: Kẻ Tình Nghi Đầu Tiên
Vài giờ sau, tất cả những người có mặt trong phủ đêm qua đã tập trung đầy đủ trong phòng chính. Không khí căng thẳng bao trùm, ai nấy đều mang trên mặt vẻ lo lắng và sợ hãi. Thám tử Vương bước vào, ánh mắt ông quét qua từng người một, như thể ông đang đánh giá từng chút một về họ.
“Xin cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây,” Vương nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền. “Tôi biết vụ việc này đã khiến tất cả các vị bàng hoàng, nhưng chúng ta cần hợp tác để tìm ra sự thật.”
Vương quay sang Lý Văn Chính, người đang ngồi ở phía đầu phòng, ra hiệu cho ông ta bắt đầu.
Lý Văn Chính đứng lên, giọng nói của ông ta nghiêm nghị. “Các ngươi đều là người làm việc lâu năm trong phủ, ta không muốn ai phải chịu oan uổng. Nhưng nếu ai có thông tin gì liên quan đến vụ án, hãy nói ngay bây giờ.”
Không ai dám lên tiếng, chỉ có ánh mắt của vài người hầu thoáng dao động, như thể họ đang lo lắng điều gì đó. Vương nhận thấy điều này, ông quyết định tiếp tục.
“Được rồi,” Vương bắt đầu cuộc thẩm vấn, “Người nào đã nhìn thấy hoặc nghe thấy điều gì bất thường vào đêm qua?”
Một người hầu trẻ tuổi, dáng vẻ gầy gò, run rẩy bước lên. “Thưa thám tử, tôi có nghe thấy tiếng nói chuyện lớn từ phòng khách vào khoảng nửa đêm, nhưng tôi không dám lại gần.”
Vương nhìn người hầu, gật đầu như thể động viên anh ta tiếp tục. “Ngươi nghe thấy những gì? Có nhận ra giọng nói của ai không?”
Người hầu lắc đầu, ánh mắt hoang mang. “Tôi không nghe rõ, thưa ngài. Chỉ biết rằng có ai đó đang tranh cãi rất gay gắt. Sau đó, tôi nghe tiếng đổ vỡ, nhưng khi đến gần, tất cả đã im lặng. Tôi không dám vào vì sợ hãi.”
“Ngươi có thấy ai rời khỏi phòng khách sau đó không?” Vương hỏi, ánh mắt sắc bén dõi theo mọi phản ứng của người hầu.
Người hầu trẻ khẽ rùng mình, rồi lắc đầu. “Không, thưa ngài. Khi tôi tới gần thì tất cả đã im lặng, và tôi không thấy ai ra khỏi phòng cả.”
Vương gật đầu, rồi quay sang người hầu khác. Đó là một người phụ nữ trung niên, có vẻ là một người quản gia lâu năm trong phủ. “Còn ngươi thì sao? Ngươi có nghe hoặc thấy gì khác thường không?”
Người quản gia ngẩng đầu lên, ánh mắt đăm chiêu. “Thưa thám tử, tôi không nghe thấy gì bất thường, nhưng trước đó, tôi đã thấy một người lạ mặt đến gặp quan lớn. Người này mặc áo choàng đen, mặt che kín, chỉ có đôi mắt lộ ra.”
“Người đó là ai? Ngươi có nhận ra không?” Vương hỏi, giọng trở nên sắc bén hơn.
Người quản gia lắc đầu. “Tôi không nhận ra, nhưng người đó nói chuyện với quan lớn khá lâu trước khi rời đi. Tôi nghĩ rằng ông ta không phải là người trong phủ.”
Vương nhìn sang Lý Văn Chính. “Ngài có mời ai đến vào đêm qua không? Người mà vị quản gia này đang nhắc đến?”
Lý Văn Chính cau mày, cố gắng nhớ lại. “Đúng, tôi có mời một vị khách đến. Đó là Lưu Công, một thương nhân từ vùng khác đến. Ông ấy là bạn cũ của tôi, và có việc cần bàn bạc. Nhưng tôi không nghĩ ông ta liên quan gì đến vụ án này.”
“Vậy Lưu Công có rời phủ trước khi vụ án xảy ra không?” Vương hỏi tiếp.
“Ông ấy rời đi ngay sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, khoảng đầu giờ tối,” Lý đáp. “Lúc đó tôi đã chuẩn bị đi ngủ, và không gặp lại ông ấy nữa.”
Vương trầm ngâm, rõ ràng là việc này không đơn giản như vậy. Ông quay sang người quản gia. “Ngươi có thấy Lưu Công rời khỏi phủ không?”
Người quản gia gật đầu. “Có, thưa ngài. Tôi đã tiễn ông ta ra khỏi phủ, nhưng tôi không biết liệu ông ta có quay lại sau đó hay không.”
Vương ngẫm nghĩ, rồi quyết định. “Chúng ta cần tìm gặp Lưu Công ngay lập tức để hỏi rõ về việc này. Ngoài ra, tôi muốn kiểm tra lại tất cả các cửa ngõ vào phủ để xem liệu có dấu hiệu của việc quay lại hay không.”
Lý Văn Chính ra lệnh cho một vài người hầu khác đi tìm Lưu Công, trong khi Vương tiếp tục thẩm vấn những người còn lại. Tuy nhiên, không ai trong số họ có thêm thông tin hữu ích.
Khi cuộc thẩm vấn kết thúc, Vương cảm thấy có một cảm giác khó chịu trong lòng. Lưu Công có thể là một kẻ tình nghi, nhưng có điều gì đó về vụ án này khiến ông không thể giải thích được. Ông biết rằng sự thật không thể đơn giản như vậy, và có thể còn nhiều điều ẩn giấu mà ông chưa khám phá ra.
Ngay lúc đó, một người hầu vội vàng chạy vào, hớt hải báo cáo. “Thưa thám tử, chúng tôi đã tìm thấy dấu chân lạ gần một trong những cổng sau của phủ. Dường như có ai đó đã lẻn vào sau khi đêm buông xuống.”
Vương gật đầu, một tia hy vọng lóe lên trong mắt ông. “Dẫn tôi đến đó ngay.”
Cuộc điều tra vừa mới bắt đầu, và kẻ tình nghi đầu tiên đã xuất hiện. Nhưng Vương biết rằng mọi thứ còn phức tạp hơn thế nhiều, và con đường tìm ra sự thật sẽ còn đầy chông gai.