Án Mạng Trong Phủ Quan - Chương 4
Chương 4: Bí Mật Đằng Sau Cánh Cửa
Thám tử Vương theo chân người hầu đi ra phía cổng sau của phủ. Con đường dẫn đến khu vực này khá hẹp, hai bên là những bức tường cao phủ đầy rêu phong, tạo nên cảm giác u ám và bí ẩn. Khi đến nơi, ông nhìn thấy những dấu chân mờ nhạt trên nền đất, vẫn còn lưu lại sau trận mưa đêm qua.
“Đây là những dấu chân mà chúng tôi tìm thấy, thưa thám tử,” người hầu chỉ vào một vài vết chân rõ ràng in trên bùn đất.
Vương cúi xuống quan sát kỹ lưỡng. Những dấu chân này cho thấy kẻ đi qua đây không chỉ là một người, mà có thể là hai người với kích cỡ chân khác nhau. Họ đã cố gắng bước nhẹ nhàng nhưng không thể tránh khỏi việc để lại dấu vết trên mặt đất ẩm ướt.
“Có thể nào cánh cổng này đã bị mở vào đêm qua không?” Vương hỏi, tay ông lần tìm khung cổng và bản lề, như để tìm dấu hiệu của việc bị cạy mở.
Người hầu lắc đầu. “Cổng này thường được khóa rất kỹ vào ban đêm, và chỉ có một vài người trong phủ mới có chìa khóa. Tuy nhiên, sáng nay, chúng tôi thấy cánh cổng này hơi khép hờ, có lẽ ai đó đã mở nó mà không khóa lại.”
Vương nhíu mày. “Chìa khóa cổng này hiện giờ ở đâu?”
“Thưa ngài, chìa khóa luôn được quản gia giữ. Bà ấy là người chịu trách nhiệm khóa cổng mỗi đêm,” người hầu trả lời, rồi nhìn về phía người quản gia đang đứng chờ ở gần đó.
Vương bước đến gần người quản gia, ánh mắt nghiêm nghị. “Ngươi có thể giải thích vì sao cổng lại mở không?”
Người quản gia có vẻ bối rối, rồi vội vã lấy chìa khóa từ túi áo ra, đưa cho Vương xem. “Thưa thám tử, tôi đã khóa cổng này vào đêm qua, nhưng không hiểu sao sáng nay lại mở. Chìa khóa vẫn luôn ở chỗ tôi, tôi không hề để ai mượn hay làm rơi nó.”
Vương cầm lấy chìa khóa, xem xét kỹ lưỡng nhưng không phát hiện điều gì bất thường. “Ngươi có nhớ đã làm gì trước và sau khi khóa cổng không? Có ai khác tiếp cận cổng vào thời điểm đó không?”
Người quản gia cố gắng nhớ lại. “Sau khi khóa cổng, tôi đã đi kiểm tra toàn bộ phủ như thường lệ, rồi quay về phòng nghỉ ngơi. Tôi không thấy ai tiếp cận cổng lúc đó cả.”
Vương trầm ngâm, rồi trả lại chìa khóa cho người quản gia. Ông biết rằng nếu kẻ thủ ác có chìa khóa, hoặc biết cách mở cổng mà không cần chìa, thì vụ việc này càng trở nên phức tạp hơn.
“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về những người có thể đã tiếp cận cổng này đêm qua,” Vương nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi khu vực xung quanh. “Có thể kẻ thủ ác đã dùng một lối khác để vào phủ, hoặc có đồng phạm giúp đỡ từ bên trong.”
Ngay lúc đó, một người hầu khác chạy đến, giọng thở hổn hển. “Thưa thám tử, chúng tôi đã tìm thấy một căn phòng bí mật bên trong phủ, có vẻ như nó đã bị sử dụng gần đây. Có lẽ ngài muốn xem qua.”
Vương quay sang Lý Văn Chính, người vẫn đang theo dõi mọi diễn biến. “Căn phòng bí mật? Ngài có biết gì về chuyện này không?”
Lý Văn Chính gật đầu, nhưng rõ ràng là ông ta đang bất ngờ. “Phủ của tôi có một vài căn phòng bí mật dùng để cất giữ tài liệu quan trọng và các vật dụng quý giá, nhưng tôi không nghĩ chúng đã bị sử dụng gần đây. Xin mời ngài đi theo, tôi sẽ chỉ đường.”
Vương và Lý Văn Chính nhanh chóng theo người hầu đến căn phòng bí mật. Căn phòng này nằm sâu bên trong phủ, ẩn sau một cánh cửa kín đáo trong thư viện. Khi Vương bước vào, ông nhận thấy không gian bên trong khá nhỏ hẹp, với một chiếc bàn và một vài giá sách đầy bụi. Tuy nhiên, một góc phòng lại có dấu hiệu bị xáo trộn.
“Chỗ này đã bị động chạm gần đây,” Vương nói, bước tới kiểm tra các dấu vết trên sàn. Ông thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ bị mở tung, bên trong trống rỗng.
“Chiếc hộp này trước đây đựng gì?” Vương hỏi, quay sang Lý Văn Chính.
Lý Văn Chính nhìn chiếc hộp, rồi mặt ông ta tái đi. “Đó là nơi tôi cất giữ một vài tài liệu quan trọng về công việc của mình, bao gồm cả một số hợp đồng thương mại và thư từ cá nhân. Nếu những tài liệu này rơi vào tay kẻ xấu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Vương nheo mắt, cảm thấy vụ án này càng lúc càng phức tạp. “Chúng ta cần kiểm tra kỹ hơn về những ai có thể đã vào đây và lấy cắp những tài liệu đó. Có thể chúng có liên quan đến vụ án mạng.”
Người hầu nãy giờ vẫn đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng. “Thưa thám tử, tôi nhớ ra có một điều. Đêm qua, tôi đã nhìn thấy một bóng người lén lút ra vào thư viện này. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, nhưng giờ thấy rất đáng nghi.”
Vương quay lại, ánh mắt ông sắc như dao. “Ngươi có nhận ra đó là ai không?”
Người hầu lắc đầu, vẻ sợ hãi hiện rõ trên mặt. “Không, thưa ngài. Tôi chỉ thấy bóng dáng, không nhìn rõ mặt. Người đó đi rất nhanh và lẩn vào bóng tối.”
Vương nhíu mày, cảm nhận được rằng mọi mảnh ghép đang dần hiện ra, nhưng chúng vẫn chưa khớp với nhau. Kẻ tình nghi đầu tiên có thể là Lưu Công, nhưng giờ lại xuất hiện thêm một bóng người bí ẩn liên quan đến tài liệu bị mất cắp.
“Chúng ta cần tìm Lưu Công ngay lập tức,” Vương nói, quyết định hành động. “Tôi không loại trừ khả năng ông ta có liên quan đến cả vụ án mạng và việc đánh cắp tài liệu. Nhưng trước hết, chúng ta phải xem xét mọi khả năng.”
Lý Văn Chính gật đầu, ra lệnh cho người hầu lập tức đi tìm Lưu Công. Còn thám tử Vương, ông vẫn tiếp tục rà soát căn phòng bí mật, tìm kiếm những manh mối còn lại để ghép nối câu chuyện.
Khi mọi việc dường như càng lúc càng rối rắm, Vương biết rằng thời gian không còn nhiều. Kẻ thủ ác đang trốn trong bóng tối, và chỉ cần một sai lầm nhỏ, mọi việc có thể trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.