Án Mạng Trong Phủ Quan - Chương 5
Chương 5: Đấu Trí Với Quan Lại
Sau khi kiểm tra xong căn phòng bí mật, Vương trở về phòng khách, nơi ông bắt đầu cảm thấy áp lực từ nhiều phía. Vụ án càng kéo dài, các quan lại trong triều đình càng trở nên lo lắng và bồn chồn. Họ không chỉ lo ngại về cái chết bí ẩn của Từ Triệu, mà còn về việc những bí mật của họ có thể bị tiết lộ trong quá trình điều tra.
Vừa bước vào phòng khách, Vương đã bị chặn lại bởi một nhóm quan lại, những người đã đến phủ Lý Văn Chính từ sớm để tìm hiểu về tình hình. Đứng đầu trong số đó là Tri phủ Trương, một người có tiếng tăm lớn trong triều đình và là bạn thân của Lý Văn Chính.
“Thám tử Vương,” Tri phủ Trương nói với giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự uy quyền, “chúng tôi đã nghe về tiến trình điều tra của ngài. Nhưng chúng tôi cảm thấy việc này có thể kéo dài và gây tổn hại đến danh tiếng của nhiều người. Ngài có thể đảm bảo rằng vụ án sẽ được giải quyết nhanh chóng và không gây ra nhiều xáo trộn trong triều đình không?”
Vương nhìn thẳng vào mắt Trương, nhận ra rằng đây không chỉ là một câu hỏi đơn thuần. Đó là một lời cảnh báo. “Thưa Tri phủ, tôi hiểu mối lo ngại của ngài và các quan khác. Nhưng với tất cả sự tôn trọng, công lý cần phải được thực thi một cách đúng đắn, không thể vì danh tiếng hay áp lực mà bỏ qua bất kỳ manh mối nào.”
Một trong những quan lại khác, vị này có vẻ nóng tính hơn, lên tiếng. “Nhưng thám tử, việc điều tra này đã làm trì hoãn nhiều công việc quan trọng của chúng tôi. Chẳng lẽ ngài không thể tìm ra kẻ giết người nhanh hơn sao? Chúng tôi không thể chờ đợi mãi.”
Vương giữ bình tĩnh, nhưng ông hiểu rằng tình hình đang trở nên nguy hiểm. “Thưa các ngài, tôi cam kết sẽ làm mọi điều có thể để giải quyết vụ án này trong thời gian sớm nhất. Tuy nhiên, việc điều tra cần có thời gian và sự chính xác. Nếu không, rất có thể kẻ thủ ác sẽ thoát khỏi công lý, và đó sẽ là thất bại của tất cả chúng ta.”
Tri phủ Trương nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Vương. “Ngài nói đúng, nhưng hãy nhớ rằng chúng tôi sẽ theo dõi sát sao tiến trình của ngài. Và chúng tôi không muốn nghe thêm bất kỳ tin tức xấu nào từ vụ án này.”
Vương gật đầu, nhận thức được áp lực mà ông đang phải đối mặt. Sau khi các quan lại rời khỏi phòng khách, ông quay lại bàn làm việc và suy nghĩ về mọi thứ vừa xảy ra. Áp lực từ phía triều đình, sự lo lắng của Lý Văn Chính, và những manh mối rời rạc—tất cả dường như đang tạo nên một bức tranh phức tạp.
Ngay khi ông còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, một người hầu chạy vào báo cáo: “Thưa thám tử, chúng tôi đã tìm thấy Lưu Công. Ông ấy đang đợi ngài trong phòng khách phụ.”
Vương đứng dậy ngay lập tức, cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. “Dẫn ta đến đó,” ông nói, quyết định đối mặt với Lưu Công và tìm hiểu sự thật.
Khi Vương bước vào phòng khách phụ, ông thấy Lưu Công đang ngồi trên ghế, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc lạnh. Đây là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, với khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt đầy sự khôn ngoan. Ông ta đứng lên khi thấy Vương bước vào.
“Thám tử Vương, tôi nghe nói ngài muốn gặp tôi?” Lưu Công mở lời, giọng nói bình thản nhưng có phần khiêu khích.
Vương bước đến gần, giữ ánh mắt kiên định. “Đúng vậy, Lưu Công. Tôi cần hỏi ngài một vài câu hỏi liên quan đến vụ án mạng trong phủ Lý Văn Chính đêm qua. Ngài là một trong những người cuối cùng gặp Lý Văn Chính và có thể có thông tin quan trọng.”
Lưu Công nhếch mép cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt. “Thật đáng tiếc về cái chết của Từ Triệu. Nhưng tôi không hiểu tại sao ngài lại nghi ngờ tôi. Tôi chỉ là một thương nhân, đến gặp bạn cũ để bàn công việc, không có gì hơn.”
“Ngài nói đúng, nhưng có một số điều không thể bỏ qua,” Vương tiếp tục, mắt không rời khỏi Lưu Công. “Ngài là người cuối cùng rời khỏi phủ, và sau đó, một người lạ mặt đã được nhìn thấy lẻn vào thư viện. Ngài có thể giải thích tại sao không?”
Lưu Công nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm. “Tôi rời phủ vào tối qua, đúng như lời của Lý Văn Chính. Sau đó tôi trở về quán trọ của mình và nghỉ ngơi. Nếu có ai đó lẻn vào thư viện, thì đó không phải là tôi.”
“Ngài có nhân chứng nào có thể xác nhận điều đó không?” Vương hỏi, ánh mắt nghiêm nghị.
Lưu Công cười khẩy. “Tôi là một người kín đáo, thám tử Vương. Tôi không cần nhân chứng để chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng nếu ngài muốn, tôi có thể cung cấp thông tin về việc tôi đã ở đâu suốt đêm qua.”
Vương nhìn chằm chằm vào Lưu Công, cố gắng đánh giá sự thành thật trong lời nói của ông ta. “Ngài nên làm điều đó. Và hãy nhớ rằng, mọi lời nói dối sẽ bị phát hiện.”
Lưu Công không nói gì, chỉ nhìn Vương với ánh mắt đầy thách thức. Sau một khoảnh khắc im lặng, ông ta đứng dậy, nhìn thám tử một lần cuối rồi rời khỏi phòng.
Vương vẫn đứng đó, suy nghĩ về cuộc đối đầu vừa rồi. Lưu Công là một người nguy hiểm, đó là điều rõ ràng. Nhưng liệu ông ta có liên quan đến cái chết của Từ Triệu hay chỉ là một quân cờ trong một âm mưu lớn hơn? Câu hỏi này vẫn chưa có lời giải đáp, và Vương biết rằng con đường phía trước còn dài và đầy chông gai.
Khi bóng tối bắt đầu phủ xuống phủ Lý Văn Chính, Vương hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Ông phải tìm ra sự thật trước khi kẻ thủ ác có cơ hội tẩu thoát hoặc gây ra thêm những tội ác khác.