Án Mạng Trong Phủ Quan - Chương 6
Chương 6: Âm Mưu Lộ Diện
Đêm ấy, Vương ngồi một mình trong phòng, ánh đèn dầu hắt lên khuôn mặt đăm chiêu của ông. Sau cuộc gặp gỡ với Lưu Công, mọi thứ càng trở nên rối rắm hơn. Ông cảm nhận được rằng Lưu Công không phải là người dễ dàng bị bắt thóp, và có thể ông ta biết nhiều hơn những gì đã nói. Nhưng Vương cũng hiểu rằng, để buộc tội một người như Lưu Công, ông cần những bằng chứng rõ ràng và không thể chối cãi.
Khi ông còn đang trầm ngâm, một người hầu vội vã bước vào, nét mặt đầy lo lắng. “Thưa thám tử, có tin tức khẩn cấp. Một trong những người hầu cận của Lý đại nhân vừa bị tấn công trong phủ. Hiện ông ấy đang bất tỉnh và có vẻ như đã bị ai đó đánh từ phía sau.”
Vương đứng bật dậy, lòng cảm thấy một cảm giác bất an trỗi dậy. “Dẫn ta đến đó ngay!”
Họ nhanh chóng tiến đến hiện trường, một góc tối của phủ nơi người hầu cận bị tấn công. Khi đến nơi, Vương thấy người hầu nằm bất động trên mặt đất, máu chảy từ một vết thương ở sau đầu. Ông cúi xuống, kiểm tra mạch đập và thở phào nhẹ nhõm khi thấy người này vẫn còn sống.
“Chúng ta cần đưa ông ấy vào phòng để điều trị ngay lập tức,” Vương ra lệnh. “Và tôi cần biết tất cả những ai đã có mặt gần đây vào thời điểm vụ tấn công xảy ra.”
Người hầu xung quanh nhanh chóng làm theo lời thám tử, đưa nạn nhân vào một căn phòng gần đó và gọi thầy thuốc đến. Vương đứng lại hiện trường, ánh mắt lướt qua mọi ngóc ngách xung quanh. Không có dấu vết rõ ràng của kẻ tấn công, nhưng một điều rõ ràng: đây không phải là một vụ tấn công ngẫu nhiên. Người hầu cận này có lẽ đã nhìn thấy hoặc biết được điều gì đó quan trọng.
Khi thầy thuốc đến và bắt đầu điều trị cho nạn nhân, Vương quyết định thẩm vấn những người có mặt trong phủ. Ông gọi tất cả những người có mặt trong phủ vào thời điểm đó, bao gồm cả những người hầu khác và các quan lại đã đến để gặp Lý Văn Chính.
“Thưa các vị, vụ tấn công này không phải là một sự cố ngẫu nhiên,” Vương mở lời, giọng nói của ông sắc bén và nghiêm túc. “Ai đó trong số các vị đã tấn công người hầu cận này để che giấu một sự thật. Và tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra kẻ đứng sau.”
Một trong những quan lại, một người có vẻ ít nói và luôn đứng bên lề các cuộc thảo luận, đột nhiên lên tiếng. “Thám tử Vương, ngài có ý định buộc tội ai trong số chúng tôi sao? Chúng tôi đến đây chỉ để hỗ trợ cuộc điều tra, không phải để bị nghi ngờ.”
Vương quay sang nhìn người đó, ánh mắt không dao động. “Tôi không buộc tội ai vô cớ. Nhưng sự thật là có kẻ trong phủ này đang cố gắng che đậy điều gì đó, và tôi cần tìm ra. Nếu bất kỳ ai trong số các vị có thông tin liên quan, tốt hơn hết là hãy nói ngay bây giờ.”
Không ai lên tiếng. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Vương biết rằng trong số những người đang đứng đây, có thể có kẻ thủ ác, hoặc ít nhất là một kẻ đồng lõa.
Ngay lúc đó, người hầu bị tấn công bắt đầu tỉnh lại. Vương nhanh chóng tiến đến bên giường, ra hiệu cho thầy thuốc lùi lại. “Ngươi có thể nói chuyện không?” Vương hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyết đoán.
Người hầu cố gắng mở mắt, mặt ông ta vẫn còn đau đớn nhưng giọng nói yếu ớt đã cất lên. “Thưa thám tử… tôi đã thấy… thấy điều gì đó…”
“Ngươi đã thấy gì? Kẻ nào đã tấn công ngươi?” Vương hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để không làm người hầu hoảng sợ.
Người hầu nhắm mắt lại, như đang cố gắng nhớ lại. “Tôi thấy… Lưu Công… ông ta đang nói chuyện với ai đó trong phòng của quan lớn… Tôi không rõ người kia là ai… nhưng họ đã tranh cãi rất lớn… Tôi định đến gần để nghe thêm thì bị đánh từ phía sau…”
Vương nhíu mày, một tia sáng lóe lên trong đầu ông. “Ngươi có nghe được gì trong cuộc nói chuyện đó không?”
Người hầu lắc đầu yếu ớt. “Tôi chỉ nghe loáng thoáng… họ nói về việc phải che đậy một điều gì đó… rằng nếu chuyện này bị lộ ra, sẽ không ai trong số họ sống sót…”
Vương quay lại nhìn nhóm quan lại, ánh mắt nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Ông biết rằng những gì người hầu vừa nói là một manh mối quan trọng. Và điều đó cũng có nghĩa là Lưu Công chắc chắn đang che giấu điều gì đó, có thể liên quan đến cả vụ án mạng và việc đánh cắp tài liệu trong phủ.
“Các vị, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta cần một cuộc nói chuyện thẳng thắn với nhau,” Vương nói, giọng nói đầy uy lực. “Vụ án này không chỉ là một vụ giết người đơn thuần. Nó liên quan đến những âm mưu lớn hơn, có thể đe dọa đến mạng sống của nhiều người trong chúng ta. Nếu ai trong số các vị biết điều gì, đây là lúc để nói ra.”
Một sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng. Không ai dám lên tiếng. Vương biết rằng sự sợ hãi và âm mưu đang lan rộng, nhưng ông cũng hiểu rằng sự thật đang dần lộ diện. Và khi thời khắc đến, ông sẽ sẵn sàng để đối mặt với tất cả những gì mà vụ án này mang lại.
Vương hít một hơi sâu, rồi quyết định: “Tôi sẽ đối mặt trực tiếp với Lưu Công. Nếu ông ta thực sự có liên quan đến vụ việc này, chúng ta sẽ biết ngay thôi.”
Ông quay sang Lý Văn Chính, người vẫn đang đứng im lặng ở một góc phòng. “Quan lớn, ngài có thể sắp xếp cho tôi gặp lại Lưu Công ngay lập tức không?”
Lý Văn Chính gật đầu, nhưng sự lo lắng rõ ràng hiện lên trong mắt ông. “Tôi sẽ làm điều đó, thám tử. Nhưng xin ngài cẩn trọng. Lưu Công là một người nguy hiểm, và tôi không muốn có thêm bất kỳ ai phải chịu tổn thương.”
Vương chỉ gật đầu đáp lại, rồi cùng Lý Văn Chính rời khỏi căn phòng để chuẩn bị cho cuộc đối đầu. Ông biết rằng thời khắc quyết định đã đến, và sự thật đang chờ được phơi bày. Nhưng ông cũng hiểu rằng, cuộc đấu trí này sẽ không dễ dàng, và mỗi bước đi sai lầm có thể dẫn đến hậu quả chết người.