Án Mạng Trong Phủ Quan - Chương 7
Chương 7: Kẻ Phản Bội
Sau khi ra lệnh cho người hầu thông báo với Lưu Công về cuộc gặp gỡ sắp tới, thám tử Vương và Lý Văn Chính quay trở lại phòng chính để chuẩn bị. Vương biết rằng cuộc đối đầu này sẽ rất nguy hiểm, nhưng ông không còn lựa chọn nào khác. Nếu Lưu Công thực sự là kẻ đứng sau mọi chuyện, thì chỉ có đối đầu trực tiếp mới có thể đưa sự thật ra ánh sáng.
Khoảng một giờ sau, Lưu Công xuất hiện tại phòng chính. Ông ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh và tự tin, nhưng Vương có thể cảm nhận được một sự căng thẳng ngầm trong cử chỉ của ông ta. Lưu Công ngồi xuống đối diện với Vương và Lý Văn Chính, không một chút nao núng.
“Thám tử Vương, tôi được thông báo rằng ngài muốn gặp tôi ngay lập tức. Tôi hy vọng đây không phải là một sự hiểu lầm,” Lưu Công mở lời, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén.
Vương nhìn thẳng vào Lưu Công, không chớp mắt. “Không phải là một sự hiểu lầm, Lưu Công. Tôi có lý do để tin rằng ngài liên quan đến vụ án mạng xảy ra trong phủ Lý Văn Chính và vụ tấn công người hầu cận của ông ta. Ngài có gì muốn nói về điều này không?”
Lưu Công nhíu mày, nhưng không tỏ ra quá bất ngờ. “Thám tử, tôi hiểu ngài đang cố gắng tìm ra kẻ thủ ác, nhưng tôi khẳng định rằng tôi không liên quan đến những gì ngài vừa nói. Tôi đã rời khỏi phủ từ sớm và không có lý do gì để quay lại, càng không có lý do gì để tấn công người hầu.”
Vương không bị lay chuyển. “Ngài có thể giải thích tại sao người hầu cận đó lại nhìn thấy ngài tranh cãi với một người khác trong phòng của Lý Văn Chính đêm qua không? Và tại sao sau đó ông ta lại bị tấn công ngay khi cố gắng nghe lén cuộc trò chuyện của ngài?”
Lưu Công nhìn Vương, ánh mắt lạnh lùng. “Ngài đang buộc tội tôi dựa trên lời nói của một người hầu sao? Ngài có biết rằng trong triều đình, nhiều người có thể sẽ vui lòng tạo ra những lời dối trá để đạt được mục đích của họ không?”
Vương đứng dậy, tiến gần hơn đến Lưu Công, giọng nói của ông trở nên cứng rắn hơn. “Tôi không buộc tội ai vô căn cứ, nhưng mọi bằng chứng đều đang hướng về ngài, Lưu Công. Tôi khuyên ngài nên hợp tác và nói ra sự thật, trước khi mọi chuyện đi quá xa.”
Lưu Công vẫn giữ bình tĩnh, nhưng một sự lo lắng thoáng hiện lên trong ánh mắt. “Thám tử, nếu ngài thực sự muốn biết sự thật, thì tôi sẽ nói. Nhưng hãy nhớ rằng sự thật này không chỉ ảnh hưởng đến tôi, mà còn đến nhiều người khác trong phủ, thậm chí là cả Lý Văn Chính.”
Lý Văn Chính, từ đầu đến giờ vẫn im lặng theo dõi, bất ngờ lên tiếng. “Lưu Công, ngươi đang nói gì? Ngươi ám chỉ điều gì?”
Lưu Công nhìn Lý Văn Chính, rồi thở dài. “Lý đại nhân, tôi không muốn điều này xảy ra, nhưng ngài đã buộc tôi phải nói ra. Có một âm mưu lớn hơn đang diễn ra, và tôi chỉ là một trong những người bị cuốn vào nó. Ngài nghĩ rằng tôi đến đây để bàn bạc công việc, nhưng thực chất là để gặp một người khác, người mà ngài không hề hay biết.”
Lý Văn Chính tròn mắt kinh ngạc. “Ai? Ngươi đã gặp ai? Và tại sao ta không được biết?”
Lưu Công cười nhạt. “Người đó là Trương quan lớn, người mà ngài nghĩ là bạn thân của ngài. Ông ta đã lên kế hoạch để lật đổ ngài từ lâu, và tôi chỉ là một công cụ trong kế hoạch đó. Cuộc gặp gỡ của chúng tôi đêm qua là để bàn bạc cách loại bỏ ngài khỏi vị trí hiện tại.”
Vương cảm thấy máu trong người sôi lên, ông không ngờ rằng âm mưu lại liên quan đến nhiều người như vậy. “Vậy kẻ nào đã giết Từ Triệu? Và tại sao người hầu cận lại bị tấn công?”
Lưu Công lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối. “Tôi không biết ai đã giết Từ Triệu, và tôi cũng không ra lệnh tấn công người hầu. Tôi chỉ biết rằng Trương quan lớn đã nói với tôi rằng ông ta sẽ làm mọi cách để loại bỏ bất kỳ ai cản đường. Có thể Từ Triệu đã phát hiện ra điều gì đó, và ông ta đã bị giết để bịt miệng.”
Lý Văn Chính như không tin vào tai mình, ông ta đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. “Ngươi… ngươi đã phản bội ta sao? Trương quan lớn, người mà ta coi là bạn thân, lại âm mưu hãm hại ta?”
Lưu Công cúi đầu, không nói gì. Vương biết rằng Lưu Công không nói dối, nhưng ông cũng hiểu rằng câu chuyện này còn phức tạp hơn những gì vừa được tiết lộ.
“Chúng ta cần bắt giữ Trương quan lớn ngay lập tức,” Vương nói, quyết định nhanh chóng. “Nếu ông ta là kẻ đứng sau mọi chuyện, chúng ta cần hành động trước khi ông ta có cơ hội tẩu thoát.”
Lý Văn Chính gật đầu, dù vẫn còn chấn động bởi sự phản bội của người bạn mà ông tin tưởng. “Tôi sẽ ra lệnh bắt giữ ông ta ngay bây giờ. Nhưng Vương, ngài phải đảm bảo rằng ông ta sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng.”
“Đó là nhiệm vụ của tôi,” Vương đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.
Khi mệnh lệnh được ban ra, Vương cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng ông cũng biết rằng cuộc chiến thực sự mới chỉ bắt đầu. Trương quan lớn là một kẻ nguy hiểm, và nếu ông ta đã lên kế hoạch lật đổ Lý Văn Chính, thì chắc chắn ông ta sẽ không dừng lại ở đó.
Đêm ấy, khi mọi việc dần lắng xuống, Vương ngồi một mình suy nghĩ. Ông biết rằng vụ án này đã dẫn ông đến một âm mưu chính trị lớn hơn nhiều so với những gì ông từng đối mặt. Và trong cuộc chiến này, ông không chỉ phải đối đầu với một kẻ thù mà còn với cả hệ thống quyền lực phức tạp trong triều đình.
Thời gian không còn nhiều, và mỗi phút trôi qua, Vương biết rằng ông phải nhanh chóng hành động. Kẻ thủ ác đã lộ diện, nhưng liệu Vương có thể hạ gục ông ta trước khi ông ta kịp ra tay tiếp theo? Đó là câu hỏi mà chỉ thời gian mới có thể trả lời.