Án Mạng Trong Quán Ăn Đêm - Chương 1
Chương 1: Bóng Đêm Buông Xuống
Nguyệt Quán nằm ẩn mình giữa những con phố nhộn nhịp của thành phố, nổi tiếng với những món ăn ngon và không khí ấm cúng. Quán ăn đêm này là nơi tụ tập của các thực khách sành ăn, từ những thương nhân bận rộn đến những cặp đôi tìm kiếm một buổi tối lãng mạn. Ánh đèn lồng mờ ảo thắp sáng không gian, tạo nên một khung cảnh thanh bình giữa dòng chảy của cuộc sống về đêm.
Tối hôm đó, Nguyệt Quán đông khách hơn thường lệ. Tiếng dao kéo va chạm nhẹ nhàng cùng những cuộc trò chuyện rôm rả tạo nên một bản giao hưởng của sự sống. Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, xé toạc không khí êm đềm.
“Aaaaah!!!” Tiếng hét kinh hoàng phát ra từ phòng VIP phía sau, khiến mọi người trong quán ngừng lại, không khí như đông cứng.
Chủ quán, một người đàn ông trung niên tên Lâm, hốt hoảng chạy tới. “Chuyện gì xảy ra vậy? Ai hét lên thế?”
Một số thực khách đã đứng dậy, tò mò nhưng cũng đầy sợ hãi. Lâm đẩy cửa phòng VIP ra, và ngay lập tức ông ta giật mình, chân tay run lẩy bẩy. Trước mắt ông là cảnh tượng một người đàn ông nằm sấp trên sàn nhà, máu chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả tấm thảm hoa văn dưới chân.
“Lạy trời… gọi ngay cho chính quyền!” Lâm hét lên, tay run run rút điện thoại từ túi áo.
Một cô hầu bàn trẻ, mặt cắt không còn giọt máu, vội chạy đi gọi cảnh sát. Trong khi đó, các thực khách khác bắt đầu tụ tập gần cửa phòng VIP, thì thầm to nhỏ và nhìn nhau với ánh mắt đầy sợ hãi.
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngoài cửa quán. Hai người bước xuống từ chiếc xe đen bóng: một người đàn ông trẻ, sắc sảo trong bộ áo choàng dài, và một người đàn ông lớn tuổi hơn, với ánh mắt sắc bén đầy uy nghiêm.
“Thám tử Trần, ông nghĩ gì về vụ này?” Người đàn ông trẻ lên tiếng, ánh mắt quét qua hiện trường trước mắt.
Thám tử Trần, người được biết đến với khả năng suy luận nhanh nhạy, chỉ lặng lẽ quan sát trước khi trả lời. “Bao Chửng đại nhân, tôi chưa thể khẳng định điều gì, nhưng đây không phải là một vụ án ngẫu nhiên. Nạn nhân không phải là người địa phương, nhìn cách ăn mặc và những vật dụng cá nhân của ông ta, có lẽ là một thương nhân đến từ phương Bắc.”
Bao Chửng gật đầu, đôi mắt sâu thẳm lướt qua thi thể. “Chúng ta cần kiểm tra kỹ hiện trường. Không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất.”
Họ cùng bước vào phòng VIP. Thi thể của người đàn ông trung niên vẫn nằm đó, máu từ vết thương trên ngực ông ta vẫn tiếp tục thấm qua lớp áo lụa đắt tiền. Một con dao găm nhỏ nằm cạnh, nhưng kỳ lạ thay, không có dấu vân tay trên đó.
“Ông nghĩ sao về hung khí?” Bao Chửng hỏi, ánh mắt không rời khỏi con dao.
“Quá dễ để đặt ra kết luận,” Thám tử Trần đáp, “Nhưng tôi nghĩ con dao này chỉ là một phần trong kế hoạch đánh lạc hướng. Nếu không có dấu vân tay, có thể hung thủ đã chuẩn bị từ trước.”
Bao Chửng ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra chiếc bàn ăn. “Chỉ có một bát mì và một chai rượu… Ông ta có vẻ như đang dùng bữa một mình. Nhưng tại sao một người như ông ta lại chọn một phòng VIP trong quán ăn bình dân như thế này?”
Thám tử Trần tiến lại gần và cúi xuống kiểm tra vết thương của nạn nhân. “Vết đâm rất sâu, trực tiếp vào tim. Hung thủ là người rất quen thuộc với việc giết người, không có dấu hiệu của sự hoảng loạn hay vội vã. Hắn biết chính xác mình đang làm gì.”
“Vậy câu hỏi đặt ra là: ai có thể có mối thù lớn đến mức phải giết chết một người đàn ông không rõ danh tính giữa một quán ăn đêm đông đúc?” Bao Chửng đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cánh cửa phòng VIP đang hé mở, nơi những ánh mắt tò mò của các thực khách vẫn đang hướng về.
“Chúng ta phải thẩm vấn tất cả những người có mặt trong quán vào thời điểm xảy ra án mạng,” Bao Chửng tiếp tục, “Mọi chi tiết, mọi lời khai, dù là nhỏ nhất, đều có thể giúp chúng ta xâu chuỗi sự việc.”
Thám tử Trần gật đầu đồng ý, rồi quay lại phía các nhân viên cảnh sát đang chờ lệnh ngoài cửa. “Các cậu nghe rồi đấy, bắt đầu từ bây giờ, không ai được rời khỏi đây cho đến khi chúng ta có đủ thông tin.”
Bao Chửng quay lại nhìn Lâm, chủ quán đang đứng ở góc phòng, mặt tái mét. “Ông Lâm, tôi cần ông giúp đỡ. Hãy hợp tác với chúng tôi để làm rõ vụ việc này. Đây không chỉ là vấn đề của riêng quán ăn của ông, mà còn là an nguy của cả thành phố.”
Lâm gật đầu, giọng run run, “Tôi sẽ làm mọi thứ có thể, đại nhân. Chỉ cần các ngài tìm ra sự thật.”
Bao Chửng và Thám tử Trần nhìn nhau. Đây mới chỉ là khởi đầu, nhưng sự thật đang ẩn mình trong bóng tối, chờ họ khám phá.