Án Mạng Trong Quán Ăn Đêm - Chương 10
Chương 10: Công Lý Được Thực Thi
Dưới ánh sáng mờ ảo của mặt trời sắp lặn, Bao Chửng, thám tử Trần, và bà Lý Ngọc tiến sâu vào khu rừng rậm rạp. Tiếng lá khô kêu răng rắc dưới bước chân họ, hòa lẫn với tiếng gió rít qua các cành cây, tạo nên một không khí vừa bí ẩn vừa căng thẳng. Họ biết rằng mình đang tiến gần hơn đến nơi mà kho báu của gia tộc Vương đang được cất giấu.
Ngôi đền cổ hiện ra trước mắt họ, ẩn mình giữa những tán cây cổ thụ. Ngôi đền đã bị thời gian tàn phá, với những bức tường đá đen xỉn và những cột trụ chạm trổ tinh xảo nhưng đã sứt mẻ. Bầu không khí nơi đây mang một cảm giác linh thiêng, như thể bất kỳ ai bước vào đều sẽ cảm nhận được sức mạnh và sự nguyền rủa tồn tại từ hàng thế kỷ.
Bà Lý Ngọc dừng lại trước cổng đền, hít một hơi sâu rồi nói, “Kho báu nằm dưới ngôi đền này, trong một hầm ngầm bí mật mà chỉ những ai mang dòng máu Vương gia mới có thể mở ra. Nhưng nhớ rằng, đây không chỉ là của cải vật chất, mà còn chứa đựng những bí mật đen tối mà người ta đã cố giấu kín.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt ông không rời khỏi chiếc vòng cổ mà bà Lý Ngọc trao cho. “Chúng ta phải tiến hành nhanh chóng. Những kẻ truy lùng kho báu sẽ không dừng lại cho đến khi chúng chiếm đoạt được nó.”
Họ bước vào ngôi đền, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc chiếu rọi những bức tranh chạm khắc trên tường, kể lại câu chuyện về gia tộc Vương—sự thịnh vượng, quyền lực, và cuối cùng là sự suy tàn do lòng tham và những âm mưu đen tối. Đến giữa ngôi đền, họ thấy một tấm bia đá lớn, trên đó có khắc những dòng chữ cổ xưa.
Bà Lý Ngọc tiến lại gần tấm bia, dùng chiếc vòng cổ làm “chìa khóa” để chạm vào một ký hiệu đặc biệt trên đó. Một âm thanh nhỏ vang lên, và sàn đền bắt đầu rung chuyển. Một lối đi bí mật hiện ra dưới chân tấm bia, dẫn xuống một hầm ngầm tối tăm.
Cả ba người chậm rãi bước xuống hầm, nơi không khí lạnh lẽo và ẩm ướt bao quanh họ. Đến cuối đường, một cánh cửa đá lớn chắn ngang, trên đó khắc đầy những ký hiệu phức tạp. Bao Chửng tiến lại gần, nhìn kỹ các ký hiệu trước khi đặt tay lên cánh cửa. Với một lực đẩy mạnh, cánh cửa từ từ mở ra, để lộ ra căn phòng chứa đầy kho báu—vàng bạc, châu báu, và những cuốn sách cổ chứa đựng những bí mật đã bị lãng quên.
“Đây chính là kho báu của gia tộc Vương,” bà Lý Ngọc nói, giọng bà vang lên trong không gian rộng lớn của căn phòng ngầm. “Nhưng các ngươi phải nhớ, không ai được phép lấy bất cứ thứ gì từ nơi này, ngoài những cuốn sách. Chúng chứa đựng những bí mật cần được công khai để ngăn chặn những kẻ xấu xa lợi dụng.”
Thám tử Trần bước lên, kiểm tra các cuốn sách cổ. “Đại nhân, đây là những tài liệu mật của triều đình, những chứng cứ về sự tham nhũng và phản bội trong quá khứ. Những kẻ quyền lực hiện tại có lẽ đang sợ hãi vì sự thật trong những cuốn sách này.”
Nhưng ngay lúc đó, từ phía sau, một âm thanh động lớn vang lên. Cả ba quay lại và thấy những kẻ sát nhân mà họ từng đối đầu đã xuất hiện, dẫn đầu là kẻ tấn công mang đầy sẹo trên mặt. Hắn cười lạnh lùng, giọng nói đầy thách thức, “Các ngươi đã làm tốt khi dẫn chúng ta đến kho báu. Nhưng bây giờ, hãy giao nộp tất cả và các ngươi sẽ được tha mạng.”
Bao Chửng bước lên, giọng ông điềm tĩnh nhưng cương quyết, “Ngươi có thể giết chúng ta, nhưng ngươi sẽ không bao giờ có được kho báu này. Bất kỳ ai chạm vào nó với lòng tham đều sẽ bị nguyền rủa.”
Kẻ tấn công cười khinh bỉ, “Nguyền rủa ư? Ta không tin vào những thứ mê tín đó. Chúng ta chỉ tin vào sức mạnh và quyền lực.” Hắn rút dao ra, ra hiệu cho đồng bọn chuẩn bị tấn công.
Nhưng trước khi họ kịp ra tay, Bao Chửng đã ra hiệu cho những người lính tinh nhuệ đang ẩn nấp xung quanh. Một cuộc giao tranh ác liệt nổ ra trong căn hầm ngầm, với tiếng kim loại va chạm và tiếng hô hét vang vọng trong không gian chật hẹp. Mặc dù những kẻ tấn công rất mạnh và hung ác, nhưng nhờ vào sự chuẩn bị kỹ lưỡng và tài năng của các chiến binh, nhóm của Bao Chửng đã nhanh chóng khống chế được chúng.
Kẻ tấn công bị đánh gục xuống sàn, hắn thở hổn hển, máu chảy ròng ròng từ các vết thương. Hắn nhìn Bao Chửng với ánh mắt đầy căm hận, “Ngươi nghĩ rằng ngươi đã thắng? Không, ngươi chỉ trì hoãn được điều không thể tránh khỏi. Sự thật về kho báu này sẽ lộ ra, và khi đó, cả thành phố sẽ sụp đổ trong sự tham lam và phản bội.”
Bao Chửng cúi xuống, đôi mắt ông lạnh lùng, “Công lý sẽ luôn chiến thắng, không phải vì chúng ta mạnh hơn, mà vì chúng ta đứng về phía đúng. Ngươi sẽ phải trả giá cho những tội ác của mình.”
Hắn gầm lên một tiếng cuối cùng trước khi ngất đi vì đau đớn. Những người lính nhanh chóng trói chặt những kẻ còn lại và dẫn chúng ra khỏi ngôi đền.
Bao Chửng, thám tử Trần và bà Lý Ngọc đứng lại trước kho báu, đôi mắt họ đều ánh lên vẻ mệt mỏi nhưng cũng đầy kiên quyết. “Chúng ta phải đưa những cuốn sách này về triều đình,” Bao Chửng nói, “Những bí mật trong đó sẽ giúp trừng trị những kẻ đã gây ra biết bao tội ác và ngăn chặn một cuộc chiến quyền lực khác.”
Bà Lý Ngọc gật đầu, giọng bà trầm ấm, “Các ngươi đã làm đúng. Nhưng hãy nhớ rằng, kho báu này không bao giờ nên rời khỏi nơi này. Nó đã mang lại quá nhiều đau thương và chết chóc.”
Với quyết định đó, Bao Chửng và thám tử Trần mang những cuốn sách quan trọng trở về phủ. Những kẻ phạm tội bị đưa ra xét xử, và những bí mật đen tối của gia tộc Vương được công khai, dẫn đến sự trừng phạt thích đáng cho những kẻ có liên quan. Kho báu, đúng như lời nguyền, vẫn mãi mãi nằm yên trong ngôi đền cổ, được bảo vệ bởi những bí mật mà chỉ những người chính trực mới có thể khám phá mà không bị cuốn vào vòng xoáy của lòng tham.
Khi màn đêm buông xuống, Bao Chửng và thám tử Trần ngồi bên nhau, nhìn lại chặng đường đã qua. “Chúng ta đã thắng,” thám tử Trần nói, giọng nhẹ nhàng.
Bao Chửng gật đầu, nhưng đôi mắt ông vẫn ánh lên sự trầm tư, “Đúng vậy, nhưng cuộc chiến cho công lý chưa bao giờ dừng lại. Chúng ta sẽ tiếp tục, bởi vì luôn có những người cần chúng ta đứng lên và bảo vệ sự thật.”
Và như vậy, trong sự tĩnh lặng của đêm, họ biết rằng cuộc hành trình của họ vẫn chưa kết thúc, nhưng một chiến thắng nữa đã được ghi dấu trong cuộc đấu tranh không ngừng vì công lý và lẽ phải.