Án Mạng Trong Quán Ăn Đêm - Chương 2
Chương 2: Nạn Nhân Không Tên
Sau khi sơ bộ điều tra hiện trường, Bao Chửng và thám tử Trần rời khỏi phòng VIP để bắt đầu cuộc thẩm vấn. Khung cảnh bên ngoài phòng VIP hoàn toàn đối lập với sự yên bình thường lệ của Nguyệt Quán. Các thực khách tụ tập ở khắp nơi, từ sảnh chính đến các góc khuất, nét mặt họ vẫn còn đọng lại sự hoang mang. Một số người thấp thỏm, thì thầm bàn tán, còn một số khác thì nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng VIP với ánh mắt sợ hãi.
“Đại nhân, chúng ta nên bắt đầu từ đâu?” Thám tử Trần hỏi, ánh mắt lướt qua những người đang đứng xung quanh.
“Trước hết, ta cần xác định danh tính của nạn nhân,” Bao Chửng đáp. “Nếu không biết ông ta là ai, chúng ta sẽ rất khó tìm ra động cơ của vụ án.”
Thám tử Trần gật đầu. Anh bước đến gần một cô hầu bàn trẻ tuổi đang đứng ở góc phòng, nét mặt cô đầy sợ hãi.
“Xin hỏi,” thám tử Trần nhẹ nhàng nói, “Cô có biết nạn nhân là ai không? Ông ta có đặt bàn trước hay có mối quan hệ gì với quán không?”
Cô hầu bàn lắc đầu, giọng run rẩy, “Thưa ngài, tôi chưa bao giờ thấy ông ấy trước đây. Ông ấy bước vào quán một mình và yêu cầu một phòng VIP. Ông ấy không nói nhiều, chỉ đơn giản gọi một bát mì và một chai rượu. Tôi không nhận thấy có gì bất thường cả.”
“Ông ta không để lại tên hay bất kỳ thông tin nào khác sao?” Bao Chửng hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực.
“Không, thưa ngài,” cô hầu bàn đáp, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Bao Chửng. “Ông ấy chỉ lặng lẽ vào phòng VIP và không hề nói gì thêm.”
Bao Chửng trầm ngâm một lúc, rồi quay sang thám tử Trần. “Chúng ta cần kiểm tra kỹ càng toàn bộ đồ đạc của nạn nhân. Nếu ông ta không để lại tên, có thể sẽ có thứ gì đó trong túi xách của ông ta giúp chúng ta xác định được danh tính.”
Thám tử Trần gật đầu và lập tức quay trở lại phòng VIP. Anh cẩn thận lục soát túi áo và túi xách của nạn nhân. Trong túi áo của ông ta, anh tìm thấy một chiếc ví da, bên trong là một số tiền lẻ, một vài tờ giấy ghi chú nhưng không có giấy tờ tùy thân nào.
“Không có chứng minh nhân dân, không có bất kỳ giấy tờ nào có thể xác định danh tính,” thám tử Trần nói khi trở lại bên cạnh Bao Chửng.
“Điều này càng khiến vụ án thêm phần kỳ lạ,” Bao Chửng nhận xét. “Một thương nhân giàu có lại không mang theo bất kỳ giấy tờ tùy thân nào? Có vẻ như ông ta không muốn ai biết mình là ai.”
Một lúc sau, thám tử Trần hỏi tiếp, “Chúng ta có nên kiểm tra các vị khách khác trong quán không? Có thể có ai đó đã gặp ông ta trước khi đến đây.”
Bao Chửng gật đầu. “Đúng vậy. Bắt đầu với những người có thể đã nhìn thấy nạn nhân từ lúc ông ta vào quán. Chúng ta cần ghép nối lại mọi manh mối.”
Họ bắt đầu thẩm vấn từng thực khách một. Một số người nhớ lại đã thấy nạn nhân, nhưng không ai biết rõ ông ta là ai. Một cặp đôi trẻ tuổi nhớ rằng họ đã thấy nạn nhân nói chuyện điện thoại khi vừa bước vào quán, nhưng không nghe rõ cuộc hội thoại. Một người đàn ông lớn tuổi ngồi ở quầy bar thì cho biết ông ta thấy nạn nhân ngồi một mình uống rượu trước khi vào phòng VIP.
Trong lúc Bao Chửng và thám tử Trần đang thẩm vấn, một người đàn ông cao lớn, khoảng ngoài ba mươi, với dáng vẻ bệ vệ và bộ trang phục sang trọng bước vào quán. Ông ta tiến đến gần hai người và cúi chào.
“Thưa ngài, tôi là Vương Tùng, một thương nhân trong vùng. Tôi nghe nói về vụ án mạng và muốn biết liệu tôi có thể giúp gì được không.”
Bao Chửng nhìn ông ta một lúc, rồi hỏi, “Ông Vương, ông có quen biết với nạn nhân không?”
Vương Tùng lắc đầu, giọng đầy tiếc nuối, “Tôi chưa từng gặp ông ta, nhưng tôi biết rằng việc một thương nhân bị sát hại sẽ gây xôn xao trong giới kinh doanh. Tôi chỉ muốn giúp đỡ để vụ án sớm được giải quyết.”
Bao Chửng im lặng một lúc, suy ngẫm về lời nói của Vương Tùng. Sau đó, ông quay sang thám tử Trần, “Cậu tiếp tục thẩm vấn các nhân chứng khác. Tôi sẽ nói chuyện với ông Vương ở đây.”
Sau khi thám tử Trần rời đi, Bao Chửng nhìn thẳng vào mắt Vương Tùng. “Ông thật sự đến đây chỉ để giúp đỡ thôi sao, ông Vương?”
Vương Tùng mỉm cười, nhưng ánh mắt ông ta không hề che giấu sự lo lắng. “Đúng vậy, thưa ngài. Tôi không muốn thành phố của chúng ta bị ám ảnh bởi những vụ án mạng như thế này. An ninh và hòa bình của thành phố là điều mà tất cả chúng ta đều quan tâm.”
Bao Chửng gật đầu, nhưng trong lòng ông, những nghi ngờ bắt đầu nảy sinh. “Ông Vương, nếu ông biết bất kỳ điều gì có thể giúp chúng tôi tìm ra kẻ thủ ác, xin hãy nói ra. Dù là một manh mối nhỏ nhất cũng có thể có giá trị.”
Vương Tùng nhìn Bao Chửng một lúc lâu, rồi cuối cùng ông ta thở dài, “Thật ra, tôi có nghe một vài tin đồn trong giới thương nhân rằng gần đây có một số người từ phương Bắc đến đây để tìm kiếm ai đó. Nhưng tôi không chắc liệu điều này có liên quan gì đến vụ án hay không.”
Bao Chửng chăm chú lắng nghe, mỗi lời nói của Vương Tùng đều được ông ghi nhớ. “Tin đồn là một phần quan trọng trong việc thu thập thông tin. Cảm ơn ông Vương, chúng tôi sẽ điều tra thêm về điều này.”
Vương Tùng cúi chào rồi rời đi, để lại Bao Chửng đứng giữa sảnh chính của Nguyệt Quán, đầu óc ông đầy ắp những câu hỏi chưa có lời giải. Danh tính của nạn nhân vẫn còn là một bí ẩn, nhưng những manh mối đầu tiên đã bắt đầu lộ diện, mở ra một con đường mờ ảo dẫn tới sự thật.