Án Mạng Trong Quán Ăn Đêm - Chương 3
Chương 3: Lời Khai Đầu Tiên
Sau khi thẩm vấn các thực khách, Bao Chửng và thám tử Trần quyết định tập trung vào các nhân viên của Nguyệt Quán. Họ tin rằng, những người làm việc trong quán ăn có thể đã nhìn thấy hoặc nghe thấy điều gì đó quan trọng mà họ chưa nhận ra.
“Cậu nghĩ sao về tin đồn mà ông Vương Tùng đề cập?” Bao Chửng hỏi khi cả hai bước vào khu vực bếp.
“Đó là một manh mối đáng để theo đuổi, thưa đại nhân,” thám tử Trần đáp. “Nếu nạn nhân thực sự có liên quan đến những người từ phương Bắc, thì có thể vụ án này không chỉ là một vụ giết người thông thường. Nhưng trước tiên, chúng ta cần kiểm tra mọi ngóc ngách ở đây.”
Khu bếp của Nguyệt Quán rộng rãi và đầy ắp hương thơm từ các món ăn đang được chế biến. Nhưng hôm nay, không khí căng thẳng bao trùm. Các đầu bếp và nhân viên phục vụ đều im lặng, ánh mắt lo lắng dõi theo mỗi bước chân của Bao Chửng và thám tử Trần.
Một trong những đầu bếp, người có vẻ lớn tuổi nhất, đang cẩn thận lau sạch một con dao lớn. Ông ta nhìn lên khi thấy hai người bước vào, rồi cúi chào lễ phép. “Thưa đại nhân, có chuyện gì tôi có thể giúp không?”
Bao Chửng gật đầu, rồi hỏi, “Ông là đầu bếp chính ở đây?”
“Vâng, thưa ngài, tôi tên là Lưu, là đầu bếp trưởng của Nguyệt Quán,” ông Lưu đáp, giọng run run.
“Ông Lưu, tôi cần biết chi tiết về những gì đã xảy ra tối nay. Ông có thấy hay nghe thấy điều gì bất thường trước khi vụ án mạng xảy ra không?” Bao Chửng hỏi.
Ông Lưu suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi chỉ nhớ rằng khoảng nửa tiếng trước khi có tiếng thét, tôi đã thấy một người đàn ông lạ mặt vào nhà vệ sinh. Điều này thường không có gì đáng chú ý, nhưng người này trông rất khắc khổ, không giống như một khách hàng bình thường của quán. Tôi nhớ rõ là ông ta mặc áo đen và có vẻ vội vã.”
“Ông có thể nhận dạng được người này không nếu gặp lại?” Thám tử Trần hỏi thêm.
Ông Lưu lắc đầu, “Tôi chỉ nhìn thoáng qua, và lúc đó tôi đang bận chuẩn bị món ăn nên không để ý kỹ. Nhưng ông ta có một đặc điểm khá đặc biệt: đôi mắt sâu, và gương mặt có nhiều vết sẹo nhỏ. Nhìn ông ta có vẻ từng trải và đầy kinh nghiệm.”
Bao Chửng chăm chú lắng nghe, mắt ông ánh lên một tia sắc lạnh. “Điều này rất quan trọng, ông Lưu. Người đàn ông đó có thể là một nhân chứng hoặc thậm chí là hung thủ. Còn điều gì khác mà ông nhận thấy không?”
Ông Lưu do dự một lúc rồi nói, “Thực ra, tôi có nghe một cuộc nói chuyện ngắn giữa người đàn ông đó và một người khác trong nhà vệ sinh, nhưng tôi không nghe rõ họ nói gì. Chỉ có vài câu ngắn ngủi, rồi sau đó ông ta rời đi.”
Bao Chửng gật đầu, quay sang thám tử Trần. “Chúng ta cần kiểm tra lại toàn bộ nhà vệ sinh và khu vực xung quanh. Nếu có một cuộc nói chuyện ở đó, có thể còn lại dấu vết hoặc manh mối gì đó.”
Họ nhanh chóng tiến vào khu vực nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh của Nguyệt Quán được giữ gìn sạch sẽ, nhưng không gian hẹp và kín, làm cho mọi tiếng động dù nhỏ nhất cũng có thể vang vọng. Bao Chửng cẩn thận kiểm tra từng góc tường, trong khi thám tử Trần xem xét từng ngóc ngách.
“Ở đây có dấu vết của một loại đất đỏ,” thám tử Trần nói, chỉ vào một vết bẩn nhỏ trên sàn nhà. “Loại đất này không phổ biến ở khu vực này. Có thể người đàn ông đó đã đến từ một nơi khác.”
Bao Chửng cúi xuống xem xét vết bẩn, rồi đứng dậy với nét mặt đầy suy tư. “Chúng ta cần xác định nguồn gốc của loại đất này. Nếu có thể biết được nơi mà người đàn ông đã đến trước khi đến đây, chúng ta sẽ tiến thêm một bước trong việc giải quyết vụ án.”
Thám tử Trần gật đầu, rồi cả hai rời khỏi nhà vệ sinh, trở lại khu vực bếp.
Ông Lưu vẫn đứng đó, ánh mắt lo lắng. “Thưa đại nhân, tôi có thể làm gì thêm để giúp đỡ không?”
Bao Chửng mỉm cười, một nụ cười khích lệ. “Cảm ơn ông, ông Lưu. Thông tin mà ông cung cấp rất quý giá. Hãy tiếp tục giữ bình tĩnh và làm tốt công việc của mình. Nếu có thêm thông tin gì khác, xin hãy báo cho chúng tôi ngay lập tức.”
Ông Lưu cúi chào, và Bao Chửng cùng thám tử Trần tiếp tục cuộc điều tra của họ. Mỗi manh mối, mỗi chi tiết nhỏ nhặt đang dần hé lộ một bức tranh toàn cảnh về vụ án. Nhưng vẫn còn rất nhiều điều chưa sáng tỏ, và cả hai biết rằng con đường phía trước vẫn còn dài và đầy thách thức.