Án Mạng Trong Quán Ăn Đêm - Chương 4
Chương 4: Chiếc Dao Bí Ẩn
Sau khi thu thập được một số thông tin từ ông Lưu, Bao Chửng và thám tử Trần quay trở lại phòng VIP để tiếp tục kiểm tra hiện trường vụ án. Không gian bên trong phòng vẫn nặng nề, sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng bước chân nhẹ nhàng của họ trên sàn nhà.
Bao Chửng tiến đến bên cạnh thi thể của nạn nhân. Ông quan sát kỹ lưỡng vết thương và các vết máu xung quanh. “Thám tử Trần, vết thương này rất gọn gàng và chính xác. Hung thủ không chỉ là một kẻ sát nhân thông thường mà có lẽ đã được đào tạo hoặc có kinh nghiệm trong việc sử dụng vũ khí.”
“Điều này khớp với thông tin mà chúng ta thu thập được từ ông Lưu,” thám tử Trần đáp lại. “Người đàn ông mà ông Lưu thấy có thể là một sát thủ chuyên nghiệp. Nhưng điều làm tôi băn khoăn là, nếu hắn là sát thủ, tại sao lại để con dao găm ở đây? Không giống như một người chuyên nghiệp sẽ để lại vũ khí gây án.”
Bao Chửng nhìn con dao găm nằm dưới bàn, đôi mắt ông chăm chú vào từng chi tiết của nó. “Đúng như cậu nói, Trần. Một sát thủ chuyên nghiệp sẽ không bao giờ để lại vũ khí như thế này trừ khi đó là một phần của kế hoạch. Chúng ta cần xem xét con dao này kỹ hơn.”
Thám tử Trần cẩn thận nhặt con dao lên, dùng một mảnh vải để không làm ảnh hưởng đến bất kỳ dấu vân tay nào có thể còn sót lại. Anh xem xét kỹ lưỡng lưỡi dao, chuôi dao, và cả những ký hiệu nhỏ khắc trên thân dao.
“Con dao này được làm rất tinh xảo,” thám tử Trần nói sau khi kiểm tra một lúc. “Lưỡi dao sắc bén, nhưng điều đặc biệt là trên chuôi dao có khắc một ký hiệu nhỏ. Tôi chưa từng thấy ký hiệu này trước đây.”
Bao Chửng cầm lấy con dao, nhìn kỹ vào ký hiệu khắc trên chuôi dao. Đó là một biểu tượng hình tròn với những đường nét uốn lượn tinh tế, gợi lên một cảm giác cổ xưa và đầy bí ẩn. “Ký hiệu này có thể là biểu tượng của một gia tộc, một tổ chức, hoặc thậm chí là một giáo phái nào đó. Chúng ta cần tìm hiểu nguồn gốc của nó.”
“Đại nhân,” thám tử Trần đắn đo hỏi, “liệu có khả năng đây là dấu hiệu của một tổ chức tội phạm mà ông Vương Tùng đã nhắc đến?”
Bao Chửng trầm ngâm một lúc lâu trước khi trả lời, “Rất có thể. Nếu như vụ án này thực sự liên quan đến một tổ chức tội phạm lớn, chúng ta đang đối mặt với một mạng lưới phức tạp hơn nhiều so với những gì chúng ta nghĩ ban đầu. Nhưng điều làm tôi băn khoăn là, tại sao hung thủ lại để lại một manh mối rõ ràng như vậy? Đó có thể là một lời thách thức, hoặc một lời cảnh báo.”
Thám tử Trần gật đầu, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. “Vậy bước tiếp theo của chúng ta là gì, thưa đại nhân?”
“Chúng ta cần tra cứu về biểu tượng này,” Bao Chửng nói, giọng quyết đoán. “Nếu nó liên quan đến một tổ chức nào đó, chắc chắn sẽ có thông tin lưu trữ ở các hồ sơ cũ. Hãy đến thư viện và tra cứu các tài liệu về các gia tộc hoặc tổ chức có liên quan đến phương Bắc.”
Ngay sau đó, thám tử Trần lập tức rời đi để thực hiện nhiệm vụ, trong khi Bao Chửng tiếp tục kiểm tra hiện trường. Ông biết rằng con dao này là một manh mối quan trọng, nhưng vẫn còn rất nhiều điều cần phải làm rõ.
Lúc này, một nhân viên cảnh sát bước vào phòng, đưa cho Bao Chửng một tờ giấy nhỏ. “Đại nhân, có một người phụ nữ muốn gặp ngài. Bà ta nói rằng bà có thông tin quan trọng liên quan đến vụ án.”
Bao Chửng nhìn thoáng qua tờ giấy, rồi nói, “Hãy đưa bà ấy vào. Bất kỳ manh mối nào cũng có thể giúp ích.”
Người phụ nữ bước vào, dáng người nhỏ nhắn nhưng ánh mắt sáng rực và cương nghị. Bà ta cúi chào Bao Chửng một cách kính cẩn rồi nói, “Thưa đại nhân, tôi là Trần Thị Lan, một người buôn bán nhỏ gần đây. Tôi nghe về vụ án và nghĩ rằng mình có thể giúp.”
Bao Chửng mỉm cười khích lệ, “Xin mời bà Lan, hãy nói cho tôi biết bà đã thấy gì.”
Bà Lan kể lại, “Tối hôm qua, khi tôi đang đóng cửa tiệm, tôi thấy một người đàn ông mặc áo đen bước ra từ Nguyệt Quán. Ông ta nhìn rất lạ lùng, như đang tìm cách lẩn tránh ai đó. Ông ta rẽ vào một con hẻm nhỏ, và sau đó tôi không thấy nữa. Nhưng điều đặc biệt là khi ông ta bước đi, tôi thấy một vật gì đó sáng lấp lánh rơi ra từ túi của ông ta.”
“Vật đó trông như thế nào?” Bao Chửng hỏi, mắt sáng lên.
“Đó là một chiếc nhẫn bạc có khắc ký hiệu rất lạ. Tôi không dám giữ lại, nên đã nhặt lên và định nộp cho quan binh vào sáng nay, nhưng khi biết về vụ án, tôi nghĩ rằng nó có thể liên quan và nên giao cho ngài.”
Bà Lan từ từ mở túi xách và đưa cho Bao Chửng chiếc nhẫn. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn, Bao Chửng ngay lập tức nhận ra ký hiệu khắc trên đó giống với ký hiệu trên con dao.
“Rất tốt, bà Lan,” Bao Chửng nói với vẻ hài lòng. “Bà đã giúp chúng tôi rất nhiều. Chiếc nhẫn này có thể là chìa khóa để giải mã vụ án. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra từ đây.”
Bà Lan cúi chào lần nữa rồi rời đi, để lại Bao Chửng đứng đó với chiếc nhẫn trong tay. Những manh mối đang dần hé lộ, nhưng cũng đồng thời đẩy vụ án vào một vòng xoáy mới, nơi mà mỗi bước tiến đều đòi hỏi sự thận trọng tối đa.
Bao Chửng biết rằng ông và thám tử Trần sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn nữa khi họ tiếp tục đào sâu vào bóng tối đang bao trùm vụ án mạng tại Nguyệt Quán.