Án Mạng Trong Quán Ăn Đêm - Chương 6
Chương 6: Đêm Tàn Sát
Sau khi xác định được mối liên hệ của nạn nhân với gia tộc Vương và những bí ẩn xung quanh chiếc dao găm cùng chiếc nhẫn bạc, Bao Chửng và thám tử Trần cảm thấy vụ án đã dần hé lộ một phần sự thật. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp, và họ biết rằng nguy hiểm đang rình rập phía trước.
Đêm hôm đó, khi cả hai đang ngồi trong thư phòng của Bao Chửng để sắp xếp lại các manh mối, một người lính từ cổng phủ chạy vào, hổn hển báo cáo: “Thưa đại nhân, có chuyện khẩn cấp! Ông Hùng, người mà ngài đã thẩm vấn sáng nay, vừa bị tấn công tại nhà riêng. Ông ta bị thương nặng và hiện đang trong tình trạng nguy kịch.”
Bao Chửng lập tức đứng dậy, đôi mắt sáng lên với vẻ cương nghị. “Chúng ta phải đến đó ngay lập tức. Có lẽ hung thủ đã ra tay để bịt miệng ông ta.”
Thám tử Trần cùng Bao Chửng nhanh chóng lên đường đến nhà ông Hùng. Trên đường đi, họ gặp phải một khung cảnh hỗn loạn. Người dân trong khu phố tụ tập xung quanh căn nhà của ông Hùng, thì thầm bàn tán với vẻ mặt lo lắng.
Khi đến nơi, họ thấy ngôi nhà của ông Hùng đã bị lục tung. Đồ đạc bị xáo trộn, tường nhà loang lổ máu. Ông Hùng nằm bất động trên sàn, bị nhiều vết thương sâu trên ngực và tay. Bên cạnh ông ta, một mảnh giấy nhỏ bị rách nằm lẫn trong vũng máu.
Bao Chửng cúi xuống nhặt mảnh giấy lên, đọc lướt qua và nhận ra đó là một phần của một bức thư. Chỉ còn lại vài dòng chữ bị mờ nhòe do máu, nhưng đủ để ông nhận ra nội dung liên quan đến một cuộc gặp bí mật. “Chúng muốn ông ta im lặng,” Bao Chửng lẩm bẩm.
Thám tử Trần tiến hành kiểm tra hiện trường, trong khi Bao Chửng ngồi xuống cạnh ông Hùng. Máu vẫn còn chảy ra từ các vết thương, nhưng ông Hùng vẫn còn hơi thở, dù rất yếu. Bao Chửng nhìn sâu vào mắt ông ta, giọng trầm xuống nhưng đầy uy lực. “Ông Hùng, nếu ông muốn cứu chính mình và giúp chúng tôi ngăn chặn kẻ thủ ác, hãy nói ra những gì ông biết.”
Ông Hùng khẽ rùng mình, đôi mắt ông ta nhắm chặt trong nỗi đau đớn tột cùng, nhưng vẫn cố gắng hé miệng. “Tôi… tôi đã phản bội họ… Tôi đã gặp một người từ gia tộc Vương… Họ muốn tôi cung cấp thông tin… về nạn nhân…”
Bao Chửng cúi xuống gần hơn, lắng nghe từng lời nói khó nhọc. “Ai đã tấn công ông? Họ là ai?”
Ông Hùng hít thở khó nhọc, giọng ông ta dần yếu đi. “Một người đàn ông… khuôn mặt đầy sẹo… Ông ta… là một sát thủ… Họ… không muốn bí mật bị lộ ra…”
Đôi mắt ông Hùng từ từ khép lại, hơi thở của ông ta trở nên dồn dập và ngắt quãng. Bao Chửng hiểu rằng ông Hùng đã sắp không còn nói được thêm gì nữa. “Ông Hùng, ông phải cho chúng tôi biết họ đang tìm kiếm điều gì. Chỉ một manh mối cuối cùng thôi, điều gì đã khiến họ phải giết người?”
Ông Hùng mở mắt ra lần cuối, giọng nói lạc đi giữa hơi thở đứt quãng. “Tấm bản đồ… Họ muốn tấm bản đồ… Đó là chìa khóa… đến kho báu của gia tộc Vương… Họ sẽ không dừng lại… cho đến khi lấy được nó…”
Với lời nói cuối cùng, ông Hùng ngã ra sau, bất tỉnh hoàn toàn. Bao Chửng kiểm tra nhịp tim của ông ta và nhận thấy nó đang yếu dần. Ông quay sang thám tử Trần, giọng điềm tĩnh nhưng khẩn trương. “Chúng ta phải đưa ông ta đến thầy thuốc ngay lập tức. Ông Hùng là nhân chứng quan trọng nhất của chúng ta.”
Một chiếc xe ngựa nhanh chóng được điều động để đưa ông Hùng đến chỗ thầy thuốc, trong khi Bao Chửng và thám tử Trần tiếp tục điều tra tại hiện trường. Họ biết rằng vụ án đã trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều. Bây giờ, họ không chỉ đối mặt với một vụ giết người đơn giản, mà còn là một cuộc chiến để kiểm soát một kho báu khổng lồ, một bí mật bị chôn vùi trong quá khứ của gia tộc Vương.
“Đại nhân, chúng ta cần tìm hiểu thêm về tấm bản đồ mà ông Hùng nhắc đến,” thám tử Trần nói, giọng nghiêm nghị. “Nếu đúng như lời ông ta nói, tấm bản đồ này có thể là chìa khóa để mở ra kho báu của gia tộc Vương. Và đó cũng có thể là lý do khiến nhiều người phải chết.”
Bao Chửng gật đầu, đôi mắt ông ánh lên một vẻ cương quyết. “Chúng ta sẽ tìm ra tấm bản đồ đó trước khi bọn họ kịp làm điều gì tiếp theo. Nhưng trước tiên, chúng ta cần phải biết rõ hơn về quá khứ của gia tộc Vương và mối quan hệ của họ với những thế lực ngầm trong thành phố này.”
Cả hai nhanh chóng rời khỏi hiện trường và trở về phủ, nơi mà họ bắt đầu lên kế hoạch cho bước đi tiếp theo. Thời gian không đứng về phía họ, và mỗi phút trôi qua đều có thể mang đến một mối nguy mới. Nhưng Bao Chửng biết rằng, dù cho có bao nhiêu thử thách phía trước, ông và thám tử Trần sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày và công lý được thực thi.