Án Mạng Trong Quán Ăn Đêm - Chương 7
Chương 7: Cuộc Truy Lùng Khắc Nghiệt
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Bao Chửng và thám tử Trần đã có mặt tại phủ để bàn bạc về kế hoạch tiếp theo. Không khí trong phòng họp căng thẳng, nhưng sự quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt cả hai.
“Cậu đã điều tra thêm gì về gia tộc Vương chưa?” Bao Chửng hỏi, tay cầm một tấm bản đồ cũ đã bị mờ nhiều chỗ.
Thám tử Trần gật đầu. “Thưa đại nhân, tôi đã tìm hiểu thêm và phát hiện ra rằng gia tộc Vương từng sở hữu một kho báu lớn, bao gồm vàng bạc châu báu, tài liệu mật và thậm chí cả những bí mật liên quan đến các quan chức cấp cao trong triều đình. Tấm bản đồ mà nạn nhân và những kẻ săn đuổi hắn đang tìm kiếm có thể là chìa khóa để tiếp cận kho báu này.”
Bao Chửng chăm chú nhìn vào tấm bản đồ cũ trên bàn. “Vậy thì điều chúng ta cần làm bây giờ là xác định vị trí của kho báu này và ngăn chặn những kẻ muốn chiếm đoạt nó. Chúng ta phải hành động nhanh trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.”
Thám tử Trần nhíu mày, “Nhưng đại nhân, nếu chúng ta tìm ra kho báu, liệu điều đó có gây ra một cuộc tranh giành quyền lực mới trong triều đình không? Những bí mật mà gia tộc Vương nắm giữ có thể đe dọa sự ổn định của cả đất nước.”
Bao Chửng ngồi im lặng một lúc, cân nhắc những lời của thám tử Trần. “Cậu nói đúng, nhưng chúng ta không thể để những kẻ vô đạo đức chiếm đoạt nó. Chúng ta cần tìm ra kho báu trước, sau đó quyết định bước đi tiếp theo dựa trên tình hình thực tế.”
Ngay sau đó, một lính gác bước vào phòng, cúi đầu chào. “Thưa đại nhân, có tin tức từ ông Hùng. Ông ta đã tỉnh lại và đang muốn gặp ngài.”
Cả Bao Chửng và thám tử Trần nhanh chóng lên đường đến chỗ của ông Hùng, hy vọng rằng ông ta có thể cung cấp thêm thông tin quan trọng.
Khi đến nơi, họ thấy ông Hùng nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt ánh lên sự cương quyết. Bao Chửng tiến lại gần, hỏi nhẹ nhàng, “Ông Hùng, ông có thể nhớ lại thêm điều gì về tấm bản đồ hay về những kẻ đã tấn công ông không?”
Ông Hùng hít một hơi sâu, rồi cố gắng nói ra từng lời một cách chậm rãi, “Tôi… tôi đã gặp một người… tên là Lý Tài, một người từng làm việc cho gia tộc Vương. Ông ta là người đã chỉ ra vị trí của kho báu trên tấm bản đồ. Nhưng tôi không biết ông ta đã đưa bản đồ cho ai, hay liệu nó có phải là bản gốc hay không.”
“Lý Tài đang ở đâu?” Bao Chửng hỏi, giọng khẩn trương.
“Ông ta sống ở ngoại ô thành phố, gần một ngôi làng nhỏ. Nhưng ông ta rất cảnh giác và sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin thêm nếu không có lý do chính đáng,” ông Hùng trả lời, giọng yếu ớt.
Bao Chửng gật đầu. “Cảm ơn ông, ông Hùng. Chúng tôi sẽ tìm ông Lý Tài và điều tra thêm. Ông hãy yên tâm nghỉ ngơi, và chúng tôi sẽ làm mọi cách để giải quyết vụ việc này.”
Rời khỏi căn nhà, Bao Chửng quay sang thám tử Trần, giọng đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ đến gặp Lý Tài ngay lập tức. Nếu ông ta thực sự biết vị trí của kho báu, chúng ta không thể để ông ta rơi vào tay kẻ xấu.”
Thám tử Trần gật đầu, cả hai nhanh chóng lên đường đến ngôi làng mà ông Hùng đã nhắc đến. Trên đường đi, họ bàn bạc về cách tiếp cận Lý Tài mà không gây nghi ngờ. “Chúng ta sẽ đóng giả làm những người thương nhân muốn tìm hiểu về các di tích cổ để ông ta mở lời,” Bao Chửng đề xuất.
Khi đến ngôi làng, họ thấy đó là một nơi yên bình với những cánh đồng rộng lớn và những ngôi nhà nhỏ lợp mái tranh. Lý Tài sống trong một căn nhà nhỏ ở rìa làng, xa cách với những ngôi nhà khác.
Bao Chửng và thám tử Trần tiến đến căn nhà, gõ cửa. Một người đàn ông lớn tuổi, dáng người gầy gò và nét mặt nghiêm nghị mở cửa. Đôi mắt ông ta ánh lên vẻ cảnh giác khi thấy hai người lạ mặt.
“Chào ông, tôi là một thương nhân từ phương Bắc, nghe nói ông có nhiều kiến thức về các di tích cổ và những bí mật bị lãng quên. Chúng tôi muốn biết thêm về những địa điểm này,” Bao Chửng nói, giọng điệu lịch sự nhưng không kém phần uy nghiêm.
Lý Tài nhìn họ một lúc lâu, rồi nói, “Các ông đến từ xa xôi như vậy chỉ để tìm hiểu về di tích? Điều đó thật lạ lùng.”
“Chúng tôi nghe rằng ông từng làm việc cho gia tộc Vương, và rằng ông có thể biết những bí mật mà người khác không biết,” thám tử Trần tiếp lời, ánh mắt đầy thăm dò.
Lý Tài nhìn chằm chằm vào họ, như thể ông ta đang cân nhắc liệu có nên tin tưởng hay không. Cuối cùng, ông ta bước lùi lại một bước, mở rộng cửa mời họ vào nhà.
Khi cả ba ngồi xuống trong căn phòng nhỏ nhưng ngăn nắp, Lý Tài bắt đầu nói, giọng trầm trầm, “Gia tộc Vương từng sở hữu rất nhiều của cải, nhưng tất cả đã biến mất sau khi gia tộc sụp đổ. Tôi từng là người quản lý các tài sản bí mật của họ, và tôi biết về kho báu mà các ông đang tìm kiếm. Nhưng tôi không biết liệu tấm bản đồ mà các ông có thực sự dẫn đến nó hay không.”
Bao Chửng và thám tử Trần trao đổi ánh mắt với nhau, biết rằng họ đã tiến gần hơn đến sự thật. “Ông có thể cho chúng tôi biết thêm chi tiết về tấm bản đồ và kho báu không?” Bao Chửng hỏi, giọng đầy cương quyết.
Lý Tài lắc đầu, “Tôi chỉ có thể nói rằng kho báu được giấu ở một nơi mà chỉ những người có máu thịt của gia tộc Vương mới có thể tiếp cận. Đó là một nơi linh thiêng, được bảo vệ bởi những bí mật cổ xưa.”
Thám tử Trần cau mày, “Vậy làm sao chúng tôi có thể tìm thấy nơi đó nếu không có người của gia tộc Vương dẫn đường?”
Lý Tài mỉm cười nhạt, “Đó là lý do tại sao nhiều người đã chết khi cố gắng tìm kiếm nó. Không ai có thể chạm vào kho báu nếu không có chìa khóa. Và chìa khóa đó… có lẽ đã biến mất cùng với những người cuối cùng của gia tộc Vương.”
Những lời của Lý Tài làm cả hai người im lặng suy ngẫm. Họ biết rằng con đường phía trước còn đầy rẫy những bí ẩn và nguy hiểm. Nhưng với quyết tâm không lùi bước, Bao Chửng và thám tử Trần chuẩn bị cho một cuộc chiến đấu mới, một cuộc đấu trí để phơi bày sự thật và đưa những kẻ thủ ác ra ánh sáng.