Án Mạng Trong Quán Ăn Đêm - Chương 8
Chương 8: Bẫy Trong Bóng Tối
Sau khi rời khỏi nhà Lý Tài, Bao Chửng và thám tử Trần tiếp tục bàn bạc về những gì họ vừa nghe được. Con đường tìm kiếm kho báu của gia tộc Vương không chỉ đầy rẫy nguy hiểm mà còn phụ thuộc vào những yếu tố bí ẩn và siêu hình. Nhưng giờ đây, họ biết rằng mình cần tìm cách tiếp cận với người có liên hệ trực tiếp với gia tộc Vương, hoặc ít nhất là những người có thể sở hữu “chìa khóa” dẫn đến kho báu.
“Cậu nghĩ sao về những gì Lý Tài nói?” Bao Chửng hỏi khi cả hai quay trở về phủ. Trời đã bắt đầu tối, những cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến không khí thêm phần ảm đạm.
“Ông ta nói đúng, thưa đại nhân,” thám tử Trần đáp. “Nếu chúng ta không có chìa khóa, thì việc tìm ra kho báu sẽ rất khó khăn, nếu không muốn nói là không thể. Nhưng tôi nghĩ rằng có thể có một người nào đó trong thành phố này vẫn còn nắm giữ bí mật của gia tộc Vương. Có lẽ chúng ta nên theo dõi sát sao những người có liên quan đến vụ án này.”
Bao Chửng trầm ngâm, “Đúng vậy. Và tôi nghĩ đến một cách để dụ kẻ thù ra ánh sáng. Nếu chúng ta lan truyền tin tức rằng chúng ta đã có tấm bản đồ và đang trên đường tìm kiếm kho báu, có lẽ chúng sẽ tự tìm đến chúng ta.”
Thám tử Trần nhìn Bao Chửng, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên. “Đại nhân, đó có thể là một cái bẫy nguy hiểm. Chúng ta sẽ đối mặt với những kẻ sát nhân tàn bạo mà chúng ta chưa biết rõ hết về sức mạnh của họ.”
Bao Chửng mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý. “Đúng, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu muốn bắt giữ những kẻ này và chấm dứt cuộc truy lùng chết chóc này, chúng ta cần phải đẩy chúng ra khỏi bóng tối. Hơn nữa, ta có một kế hoạch.”
Hai ngày sau, thông tin về việc Bao Chửng và thám tử Trần đã có được tấm bản đồ dẫn đến kho báu của gia tộc Vương lan truyền khắp thành phố. Dân chúng đồn đại rằng chỉ trong vài ngày nữa, hai người sẽ lên đường để tìm kiếm kho báu. Tin tức nhanh chóng lan đến tai những kẻ có liên quan đến vụ án, và chỉ sau một ngày, Bao Chửng đã nhận được một lá thư nặc danh.
Lá thư được viết bằng một loại mực đen đậm, với nét chữ sắc sảo. Nội dung chỉ vỏn vẹn một câu: “Gặp ta tại Nguyệt Quán vào nửa đêm. Đừng mang theo người khác nếu ngươi muốn sống sót.”
Thám tử Trần cầm lá thư, đôi mắt lộ rõ sự lo lắng. “Đại nhân, đây rõ ràng là một cái bẫy. Chúng muốn tách chúng ta ra và tấn công khi ta không có sự bảo vệ.”
Bao Chửng gật đầu, “Đúng là một cái bẫy, nhưng chúng không biết rằng ta đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch khác. Cậu sẽ đóng vai một người hầu theo sát ta, nhưng trong bóng tối sẽ có thêm những người lính tinh nhuệ chờ lệnh. Khi chúng ra tay, chúng sẽ không còn đường thoát.”
Nửa đêm hôm đó, Nguyệt Quán hoàn toàn vắng lặng. Không còn khách khứa, không còn tiếng cười nói, chỉ còn ánh đèn lờ mờ phản chiếu qua những ô cửa sổ. Bao Chửng và thám tử Trần, giả làm một người hầu, bước vào phòng VIP nơi vụ án mạng đầu tiên đã xảy ra. Không gian ngột ngạt, và không khí dường như đậm mùi nguy hiểm.
Bao Chửng ngồi xuống, đôi mắt quét qua từng góc phòng tối tăm. Chỉ trong tích tắc, cánh cửa phòng mở ra. Một người đàn ông cao lớn, mặc áo choàng đen, bước vào. Đôi mắt hắn lạnh lùng, trên mặt là những vết sẹo chằng chịt. Bao Chửng nhận ra ngay, đây chính là người mà ông Hùng đã mô tả trước khi mất.
“Giao tấm bản đồ cho ta, và ta sẽ để ngươi sống,” người đàn ông nói, giọng khàn đặc, toát lên sự tàn ác.
Bao Chửng không hề tỏ ra lo lắng, ông nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điềm tĩnh nhưng cương quyết, “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng giao tấm bản đồ như vậy sao? Ngươi phải nói cho ta biết, ai là người đứng sau tất cả chuyện này?”
Người đàn ông cười nhạt, bước thêm một bước về phía Bao Chửng. “Ngươi không có quyền đòi hỏi điều gì. Ngươi chỉ có hai lựa chọn: sống hoặc chết. Nhưng có lẽ, ngươi đã chọn sai.”
Ngay lập tức, hắn rút ra một con dao găm sắc bén từ trong áo choàng, lao về phía Bao Chửng với tốc độ kinh người. Tuy nhiên, thám tử Trần đã chuẩn bị sẵn, anh lập tức chắn trước Bao Chửng và tung một cú đá mạnh vào tay kẻ tấn công, khiến con dao rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, những người lính tinh nhuệ của Bao Chửng từ các góc khuất xung quanh xông ra, nhanh chóng khống chế và trói chặt người đàn ông. Hắn giãy giụa, gầm lên trong cơn giận dữ, nhưng không thể thoát khỏi vòng vây.
“Ngươi đã thua,” Bao Chửng nói, giọng bình thản nhưng sắc bén. “Bây giờ, hãy nói cho ta biết tất cả những gì ngươi biết về kho báu và về kẻ đã sai khiến ngươi.”
Người đàn ông, nhận ra mình không còn đường thoát, hít một hơi sâu, giọng hắn đầy căm hận. “Ngươi có thể bắt ta, nhưng ngươi sẽ không bao giờ tìm được kho báu. Những kẻ đang truy lùng nó mạnh hơn ngươi tưởng. Chúng không chỉ là người, mà còn là bóng tối của quyền lực. Chúng sẽ đến, và khi đó, ngươi sẽ không còn cách nào để thoát khỏi bàn tay của chúng.”
Bao Chửng im lặng, đôi mắt ông nhìn sâu vào kẻ đối diện, cố gắng tìm hiểu thêm từ những lời nói đe dọa của hắn. Nhưng kẻ tấn công đã ngậm chặt miệng, từ chối nói thêm bất cứ điều gì.
“Đưa hắn về phủ và thẩm vấn thêm,” Bao Chửng ra lệnh. “Chúng ta vẫn còn nhiều việc phải làm.”
Trên đường trở về, Bao Chửng và thám tử Trần biết rằng cuộc chiến chỉ mới bắt đầu. Họ đã lật đổ được một phần của bức màn bí mật, nhưng bóng tối thật sự vẫn còn bao phủ. Những kẻ đứng sau vụ án này không chỉ là những kẻ sát nhân bình thường, mà có thể là những thế lực mạnh mẽ và tàn ác hơn nhiều. Nhưng dù cho có nguy hiểm đến đâu, Bao Chửng và thám tử Trần quyết tâm không lùi bước cho đến khi công lý được thực thi.