Án Mạng Trong Quán Ăn Đêm - Chương 9
Chương 9: Sự Thật Phơi Bày
Kẻ tấn công đã bị bắt giữ, nhưng lời đe dọa của hắn vẫn còn vang vọng trong tâm trí của Bao Chửng và thám tử Trần. Họ biết rằng mặc dù đã thành công trong việc khống chế một kẻ thù, nhưng những thế lực đứng sau hắn vẫn đang ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi cơ hội tấn công.
Trở về phủ, Bao Chửng ra lệnh cho các thuộc hạ tăng cường canh gác xung quanh khu vực. Người lính đã bắt được kẻ tấn công được giao nhiệm vụ theo dõi sát sao hắn, nhưng cũng không thể lấy thêm được thông tin gì. Kẻ tấn công vẫn câm lặng, chỉ thỉnh thoảng nhếch mép cười một cách khó hiểu.
Trong lúc đó, Bao Chửng và thám tử Trần ngồi lại trong phòng họp, cùng nhau phân tích tất cả các manh mối họ đã có được. Tấm bản đồ, kho báu của gia tộc Vương, và cả những bí mật liên quan đến các quan chức cấp cao—tất cả đều đang chỉ đến một âm mưu lớn hơn nhiều so với những gì họ có thể tưởng tượng.
“Đại nhân,” thám tử Trần nói, giọng đầy lo lắng, “Chúng ta đã đến rất gần sự thật, nhưng tôi sợ rằng chúng ta có thể đã đánh thức một con quái vật. Nếu những kẻ đứng sau vụ án này thực sự có quyền lực như kẻ tấn công nói, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm lớn.”
Bao Chửng gật đầu, đôi mắt ông sắc bén nhưng cũng lộ vẻ trầm ngâm. “Đúng vậy, Trần. Nhưng chúng ta không thể dừng lại. Chúng ta đã đến quá xa để quay đầu. Điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra người sở hữu ‘chìa khóa’ dẫn đến kho báu.”
Ngay lúc đó, một thuộc hạ khác của Bao Chửng bước vào, mang theo một phong bì lớn. “Thưa đại nhân, chúng tôi đã tìm thấy tài liệu này trong ngôi nhà cũ của gia tộc Vương, nơi được cho là nơi cuối cùng mà họ đã sống trước khi sụp đổ. Bên trong có nhiều giấy tờ liên quan đến kho báu, nhưng điều đặc biệt là có một bức thư gửi cho một người phụ nữ tên Lý Ngọc.”
Bao Chửng cầm lấy phong bì, mở ra và đọc nội dung bên trong. Bức thư được viết bằng một loại giấy cũ kỹ, nhưng những dòng chữ vẫn rõ ràng. Trong thư, một người từ gia tộc Vương đã yêu cầu Lý Ngọc, người mà họ tin tưởng tuyệt đối, giữ chìa khóa dẫn đến kho báu. Bức thư không nói rõ chìa khóa là gì, nhưng ngôn từ trong đó thể hiện rõ sự tin cậy mà người viết dành cho Lý Ngọc.
“Lý Ngọc,” Bao Chửng lẩm bẩm, “Đây có thể là người nắm giữ bí mật cuối cùng của gia tộc Vương.”
Thám tử Trần nhìn ông với ánh mắt ngạc nhiên, “Nhưng Lý Ngọc là ai? Và bà ta có còn sống không? Chúng ta cần tìm bà ta ngay lập tức.”
Bao Chửng suy nghĩ một lúc rồi đáp, “Lý Ngọc có thể là một người thân cận của gia tộc Vương, có lẽ là người hầu hoặc một người bạn trung thành. Chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm từ những người đã từng phục vụ gia tộc Vương. Cậu hãy cử người điều tra tất cả những người phụ nữ cùng tên Lý Ngọc trong khu vực và vùng lân cận.”
Cuộc tìm kiếm diễn ra gấp rút, và chỉ trong vòng một ngày, họ đã tìm ra thông tin về một người phụ nữ lớn tuổi tên Lý Ngọc, sống ở một ngôi làng nhỏ cách thành phố không xa. Bà ta đã sống ẩn dật trong nhiều năm, không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, và không ai biết rõ về quá khứ của bà.
Bao Chửng và thám tử Trần ngay lập tức lên đường đến ngôi làng đó. Khi đến nơi, họ thấy một căn nhà nhỏ nằm khuất trong rừng, cánh cửa gỗ cũ kỹ khép hờ. Họ bước vào và thấy một người phụ nữ lớn tuổi, mái tóc bạc phơ, đang ngồi đan len bên cạnh lò sưởi. Khi thấy Bao Chửng và thám tử Trần, bà ta ngẩng lên, đôi mắt mờ đục nhưng vẫn ánh lên vẻ sắc sảo.
“Ta biết các ngươi sẽ đến,” bà Lý Ngọc nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực. “Các ngươi đến để tìm chìa khóa, phải không?”
Bao Chửng cúi đầu chào bà, rồi nói, “Thưa bà, chúng tôi không có ác ý. Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu sự thật về kho báu của gia tộc Vương và ngăn chặn những kẻ ác đang truy lùng nó. Bà có thể giúp chúng tôi không?”
Bà Lý Ngọc mỉm cười buồn bã. “Kho báu đó không phải là thứ mà người đời nên biết đến. Nó đã mang lại sự diệt vong cho cả gia tộc Vương, và sẽ mang lại thảm họa cho bất kỳ ai chạm vào nó. Nhưng các ngươi có vẻ là những người có lòng chính trực, và ta sẽ nói sự thật cho các ngươi biết.”
Bà đứng dậy, chậm rãi đi về phía một chiếc hộp gỗ nhỏ được giấu kín trong góc phòng. Mở chiếc hộp ra, bà lấy ra một chiếc vòng cổ cổ xưa, được làm bằng vàng và đính một viên ngọc xanh biếc. “Đây là chìa khóa mà các ngươi tìm kiếm. Nhưng nó không phải là chìa khóa vật lý để mở một cánh cửa hay một hầm ngầm. Nó là biểu tượng của quyền lực, một vật linh thiêng của gia tộc Vương. Chỉ người mang dòng máu Vương gia mới có thể sử dụng nó để tìm thấy kho báu.”
Bao Chửng cầm chiếc vòng cổ, cảm nhận sức nặng và ý nghĩa của nó. “Vậy kho báu thực sự ở đâu? Và làm thế nào để ngăn chặn những kẻ xấu tìm thấy nó?”
Bà Lý Ngọc nhìn vào mắt ông, giọng nói đầy khẩn thiết. “Kho báu được chôn giấu ở một nơi linh thiêng, dưới một ngôi đền cổ bên trong rừng sâu. Nhưng các ngươi phải biết rằng, kho báu đó bị nguyền rủa. Những kẻ tham lam sẽ không bao giờ có được nó, mà chỉ mang lại sự diệt vong cho chính mình.”
“Chúng tôi không đến đây vì kho báu,” thám tử Trần nói, “Chúng tôi chỉ muốn ngăn chặn những kẻ xấu lợi dụng nó. Bà có thể dẫn chúng tôi đến nơi đó không?”
Bà Lý Ngọc gật đầu, “Ta sẽ dẫn các ngươi, nhưng các ngươi phải thề rằng sẽ không sử dụng kho báu cho bất kỳ mục đích cá nhân nào. Chỉ có công lý mới cứu được chúng ta khỏi sự nguyền rủa của nó.”
Bao Chửng và thám tử Trần thề trước bà, và cuộc hành trình đến ngôi đền cổ bắt đầu. Họ biết rằng, đây sẽ là cuộc chiến cuối cùng để phơi bày sự thật, và bảo vệ những giá trị mà họ luôn gìn giữ. Nhưng họ cũng hiểu rằng, mỗi bước đi của họ đều đang tiến gần hơn đến một trận chiến quyết định, nơi mà công lý và tham lam sẽ đối đầu trực diện.