Án Mạng Trong Thế Giới Ảo - Chương 4
Chương 4: Đối Mặt Với Người Chơi Bí Ẩn
Thành phố Elysium, khu vực ngoại ô
Bao Thanh Thiên cẩn thận đi theo những chỉ dẫn từ bản đồ mà ông tìm thấy trong căn phòng bí ẩn. Bản đồ dẫn ông ra khỏi khu vực trung tâm phồn hoa của Elysium và tiến vào vùng ngoại ô hoang vu, nơi mà không nhiều người chơi mạo hiểm đến. Khu vực này u ám, với những tòa nhà bỏ hoang và cây cối héo úa, hoàn toàn đối lập với vẻ đẹp hào nhoáng của Elysium mà ông đã thấy trước đó.
Bản đồ dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ, có vẻ như từng là một nhà máy sản xuất trong thế giới ảo, nhưng giờ đây nó đã bị bỏ hoang từ lâu. Bao Thanh Thiên đứng trước cánh cửa rỉ sét, cảm nhận được một cảm giác bất an lan tỏa khắp cơ thể. Ông biết rằng phía sau cánh cửa này có thể là nơi ẩn giấu sự thật về cái chết của Vương Thiên Hạo, và có thể là cả số phận của chính ông.
Bên trong nhà máy bỏ hoang
Bước vào trong, Bao Thanh Thiên cảm nhận ngay được sự lạnh lẽo và tĩnh lặng bao trùm không gian. Những máy móc rỉ sét nằm im lìm, phủ đầy bụi và mạng nhện. Ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên trần nhà tạo nên những bóng tối lờ mờ, khiến không gian trở nên kỳ dị.
Ông tiến sâu vào bên trong, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh. Đột nhiên, từ phía xa, một tiếng động nhỏ vang lên, như tiếng kim loại va chạm nhẹ. Bao Thanh Thiên lập tức dừng lại, lắng nghe. Tiếng động lại vang lên, lần này rõ hơn và gần hơn.
“Đó có phải là… người?” Bao Thanh Thiên thầm nghĩ, tay siết chặt thanh kiếm.
Ông di chuyển chậm rãi về phía tiếng động, cố gắng giữ im lặng. Đến gần hơn, ông thấy một bóng người đứng quay lưng lại phía mình, dường như đang làm gì đó với một thiết bị kỳ lạ. Bao Thanh Thiên cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ tỏa ra từ người này, không giống với bất kỳ người chơi nào khác mà ông từng gặp trong Elysium.
“Ngươi là ai?” Bao Thanh Thiên lên tiếng, giọng điệu cứng rắn.
Người đó không quay lại ngay lập tức. Một lúc sau, hắn từ từ đứng thẳng người, quay đầu lại. Đó là một người đàn ông với vẻ ngoài sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm và nụ cười nhếch mép đầy thách thức. Hắn mặc một bộ trang phục đen tuyền, với những họa tiết phức tạp chạy dọc theo tay áo và cổ áo, tạo nên một vẻ ngoài bí ẩn và uy nghi.
“Ngươi có thể gọi ta là Kẻ Phán Xử,” hắn nói, giọng trầm và lạnh lùng.
“Kẻ Phán Xử?” Bao Thanh Thiên nhắc lại, đôi mắt ông ánh lên vẻ nghi ngờ. “Ngươi có liên quan đến cái chết của Vương Thiên Hạo?”
Kẻ Phán Xử cười nhạt, bước vài bước về phía Bao Thanh Thiên. “Cái chết của Vương Thiên Hạo chỉ là một phần của trò chơi này. Hắn ta không đủ sức để hiểu được những gì mình đang dấn thân vào.”
“Ngươi đã giết anh ta?” Bao Thanh Thiên hỏi thẳng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Kẻ Phán Xử.
“Giết ư?” Kẻ Phán Xử dừng lại, cười lớn. “Ta không cần phải giết hắn. Chính hắn đã tự hủy diệt mình khi cố gắng bước vào thế giới mà hắn không thể hiểu được. Nhưng nếu ngươi muốn biết sự thật, ngươi phải vượt qua thử thách của ta.”
Bao Thanh Thiên cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm từ lời nói của Kẻ Phán Xử. Ông biết rằng đây không phải là một kẻ thù dễ đối phó. “Thử thách gì?”
Kẻ Phán Xử giơ tay lên, và từ bóng tối xung quanh, những hình bóng bắt đầu hiện ra. Đó là những người chơi khác, nhưng vẻ mặt họ trống rỗng, đôi mắt vô hồn, như thể họ đã mất đi ý thức. Họ đứng xung quanh Kẻ Phán Xử, tạo thành một vòng tròn khép kín, bao vây Bao Thanh Thiên.
“Ngươi phải đối mặt với những người này,” Kẻ Phán Xử nói, giọng điệu mang theo sự tàn nhẫn. “Họ là những kẻ đã cố gắng bước vào thế giới của ta, nhưng thất bại. Họ là sản phẩm của tham vọng và nỗi sợ hãi, không còn là con người nữa.”
Bao Thanh Thiên nhìn vào những người chơi trước mặt, cảm nhận được nỗi đau và sự tuyệt vọng trong họ. Ông hiểu rằng họ đã trở thành nạn nhân của một trò chơi tàn nhẫn, và bây giờ họ đang bị điều khiển bởi một kẻ mà họ không thể chống lại.
“Ngươi là một kẻ độc ác,” Bao Thanh Thiên nói, giọng đầy khinh bỉ. “Ngươi đã biến họ thành công cụ cho mục đích của mình.”
Kẻ Phán Xử chỉ cười lạnh. “Độc ác ư? Ta chỉ đơn giản là trao cho họ một cơ hội. Cơ hội để trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng không phải ai cũng xứng đáng với sức mạnh đó.”
Bao Thanh Thiên không còn lựa chọn nào khác. Ông biết rằng phải vượt qua thử thách này để tiến gần hơn đến sự thật về cái chết của Vương Thiên Hạo và ngăn chặn Kẻ Phán Xử. Ông nâng thanh kiếm lên, sẵn sàng đối mặt với những người chơi vô hồn trước mặt.
Trận chiến trong nhà máy bỏ hoang
Những người chơi vô hồn bắt đầu di chuyển, từng bước tiến về phía Bao Thanh Thiên. Họ không có ý thức, chỉ hành động như những con rối bị điều khiển. Bao Thanh Thiên giữ vững lập trường, đôi mắt tập trung vào từng chuyển động của họ.
Một người chơi lao tới, tấn công bằng một thanh kiếm sắc bén. Bao Thanh Thiên nhanh chóng né tránh, đồng thời tung một cú chém chính xác vào đối thủ, khiến người chơi đó ngã gục xuống đất. Nhưng ngay khi người chơi đó ngã xuống, một người khác lại tiếp tục tấn công. Bao Thanh Thiên phải liên tục di chuyển, phản đòn và hạ gục từng đối thủ một.
Cuộc chiến kéo dài, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán Bao Thanh Thiên. Ông nhận ra rằng, mặc dù những người chơi này không còn ý thức, nhưng sức mạnh và kỹ năng của họ vẫn còn nguyên vẹn. Họ chiến đấu như những chiến binh bất tử, không biết mệt mỏi hay sợ hãi.
“Ngươi không thể đánh bại tất cả bọn chúng,” Kẻ Phán Xử nói lớn, giọng điệu đầy khiêu khích. “Sớm muộn ngươi cũng sẽ gục ngã, như tất cả những kẻ khác.”
Bao Thanh Thiên không để lời nói của Kẻ Phán Xử làm mình phân tâm. Ông biết rằng phải tìm ra cách để phá vỡ sự kiểm soát của Kẻ Phán Xử đối với những người chơi này. Ông quan sát kỹ hơn, tìm kiếm điểm yếu trong chiến thuật của đối thủ.
Đột nhiên, ông nhận ra rằng tất cả những người chơi này đều bị điều khiển bởi một thiết bị nhỏ gắn trên cổ họ. Đây có thể là cách mà Kẻ Phán Xử điều khiển họ. Bao Thanh Thiên nhanh chóng thay đổi chiến thuật, nhắm vào những thiết bị này trong các đòn tấn công của mình.
Từng người chơi một, ông đánh vào thiết bị trên cổ họ, khiến họ ngã gục và không còn đứng dậy. Dần dần, số lượng đối thủ giảm đi, và cuối cùng chỉ còn lại Kẻ Phán Xử đứng đối diện với Bao Thanh Thiên.
Kẻ Phán Xử nhìn quanh, thấy những con rối của mình đã bị hạ gục, nụ cười trên môi hắn dần tắt. “Ngươi giỏi hơn ta tưởng,” hắn nói, giọng điệu không còn thách thức như trước.
Bao Thanh Thiên bước đến gần hơn, thanh kiếm vẫn giơ cao. “Ngươi đã thất bại. Giờ thì, ngươi sẽ phải trả lời cho những gì ngươi đã làm.”
Kẻ Phán Xử không lùi bước, nhưng vẻ mặt của hắn thay đổi. “Ngươi nghĩ rằng ngươi đã thắng? Đây chỉ là một phần của trò chơi. Sự thật mà ngươi tìm kiếm vẫn còn xa lắm.”
Trước khi Bao Thanh Thiên kịp hành động, Kẻ Phán Xử đột nhiên tan biến thành một đám khói đen, biến mất hoàn toàn khỏi nhà máy. Bao Thanh Thiên đứng đó, nhìn vào khoảng không trống rỗng nơi Kẻ Phán Xử vừa đứng, hiểu rằng cuộc chiến này còn lâu mới kết thúc.
Kết thúc chương 4
Bao Thanh Thiên đã vượt qua thử thách đầu tiên của Kẻ Phán Xử, nhưng kẻ thù nguy hiểm này đã trốn thoát, để lại nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp. Ông biết rằng còn nhiều bí ẩn đang chờ đợi phía trước, và sự thật về cái chết của Vương Thiên Hạo vẫn đang nằm đâu đó trong bóng tối của Elysium. Nhưng Bao Thanh Thiên không hề nản lòng, ông tiếp tục tiến lên, quyết tâm giải đáp tất cả những bí ẩn và đưa kẻ ác ra trước công lý.