Án Mạng Trong Thế Giới Ảo - Chương 7
Chương 7: Sự Thật Về Kẻ Phán Xử
Thành phố Bóng Tối, Elysium
Bao Thanh Thiên đứng đối diện với Kẻ Phán Xử trong không gian u ám của Thành phố Bóng Tối. Không khí xung quanh căng thẳng đến mức khó thở, như thể mọi thứ đều đang chờ đợi giây phút quyết định. Kẻ Phán Xử cầm thanh kiếm đen tuyền trong tay, ánh mắt lạnh lùng không rời khỏi Bao Thanh Thiên.
“Ngươi biết không, Bao Thanh Thiên?” Kẻ Phán Xử nói, giọng điệu mang theo sự mỉa mai. “Ngươi có thể giỏi điều tra, nhưng ngươi không bao giờ hiểu được thế giới này thực sự vận hành như thế nào.”
Bao Thanh Thiên không đáp lại, đôi mắt vẫn kiên định nhìn thẳng vào đối thủ. Ông biết rằng Kẻ Phán Xử đang cố gắng làm ông mất tập trung, nhưng ông không để điều đó ảnh hưởng đến mình. Trận chiến này không chỉ là một cuộc đọ sức bình thường, mà còn là cuộc chiến về trí tuệ và ý chí.
“Ngươi có biết tại sao ta được gọi là Kẻ Phán Xử không?” Kẻ Phán Xử tiếp tục, bước vài bước chậm rãi về phía Bao Thanh Thiên. “Vì ta là người quyết định ai xứng đáng tồn tại trong thế giới này và ai không. Ta là người điều khiển luật lệ của Elysium, và những kẻ yếu đuối không có chỗ đứng ở đây.”
Bao Thanh Thiên vẫn giữ im lặng, nhưng trong lòng ông bắt đầu nhận ra sự thật về người đàn ông đứng trước mặt mình. Kẻ Phán Xử không chỉ là một người chơi bình thường trong Elysium. Hắn là một phần của hệ thống, một người điều khiển, hoặc thậm chí là một trong những nhà sáng lập của trò chơi này.
“Ngươi không chỉ là một người chơi,” Bao Thanh Thiên nói, giọng trầm nhưng đầy sức mạnh. “Ngươi chính là kẻ đứng sau mọi thứ, kẻ điều khiển Elysium từ trong bóng tối.”
Kẻ Phán Xử dừng lại, nhìn Bao Thanh Thiên với một ánh mắt đầy thán phục. “Rất sắc bén, Bao Thanh Thiên. Đúng vậy, ta là một trong những người sáng lập Elysium. Ta đã tạo ra thế giới này, và ta cũng chính là người quyết định số phận của những ai dám thách thức nó.”
“Vậy thì ngươi chính là kẻ đã giết Vương Thiên Hạo,” Bao Thanh Thiên nói, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ. “Ngươi đã tạo ra cái bẫy này và đưa anh ta vào chỗ chết.”
Kẻ Phán Xử cười lớn, nhưng tiếng cười đó không mang chút cảm xúc nào. “Ta không giết hắn. Chính sự ngu ngốc của hắn đã giết hắn. Hắn đã cố gắng khám phá những điều mà hắn không nên biết. Và giờ đây, ngươi cũng đang bước vào con đường đó.”
Bao Thanh Thiên hiểu rằng Kẻ Phán Xử không hề thấy giá trị của mạng sống con người. Đối với hắn, Elysium không chỉ là một trò chơi, mà là một nơi để thử nghiệm quyền lực, để thử thách và tiêu diệt những kẻ mà hắn coi là không xứng đáng.
“Ngươi đã lạm dụng quyền lực của mình,” Bao Thanh Thiên nói, giọng điệu cứng rắn. “Ngươi có thể nghĩ rằng mình là người phán xử, nhưng ta sẽ đưa ngươi ra ánh sáng. Công lý sẽ được thực thi, cho dù phải đánh đổi bằng mạng sống của ta.”
Kẻ Phán Xử không đáp lại, nhưng đôi mắt hắn ánh lên vẻ nguy hiểm. Hắn nâng thanh kiếm đen lên, và trong một khoảnh khắc, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt. Cả hai đều hiểu rằng trận chiến sắp diễn ra sẽ quyết định tất cả.
Trận chiến cuối cùng
Bao Thanh Thiên không chần chừ nữa, ông lao về phía Kẻ Phán Xử, thanh kiếm sáng loáng vung lên với tốc độ nhanh như chớp. Kẻ Phán Xử cũng không kém cạnh, hắn đỡ lấy đòn tấn công của Bao Thanh Thiên bằng thanh kiếm đen của mình. Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, tạo ra những tia lửa sáng rực trong bóng tối.
Cuộc chiến diễn ra dữ dội, với những đòn tấn công và phòng thủ liên tiếp. Kẻ Phán Xử chiến đấu với sự tàn nhẫn và quyết đoán, trong khi Bao Thanh Thiên sử dụng kỹ năng và kinh nghiệm của mình để giữ vững thế trận. Mỗi nhát kiếm của họ đều mang theo sức mạnh và ý chí không thể bị bẻ gãy.
Trong một khoảnh khắc, Bao Thanh Thiên nhìn thấy cơ hội. Ông né tránh một đòn tấn công mạnh mẽ của Kẻ Phán Xử, và với một cú lật người nhanh nhẹn, ông chém thẳng vào cánh tay cầm kiếm của đối thủ. Thanh kiếm đen của Kẻ Phán Xử bị văng ra xa, và hắn lùi lại, cánh tay chảy máu.
Nhưng thay vì tỏ ra đau đớn, Kẻ Phán Xử chỉ cười, một nụ cười đáng sợ. “Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại ta dễ dàng như vậy sao?”
Bao Thanh Thiên không đáp lại, ông chỉ tiến tới, tay cầm chắc thanh kiếm. Nhưng trước khi ông kịp hành động, Kẻ Phán Xử đột nhiên biến mất. Ông ngỡ ngàng, nhìn xung quanh, nhưng không thấy dấu vết gì của hắn.
“Ngươi không thể thắng được ta, Bao Thanh Thiên,” giọng nói của Kẻ Phán Xử vang lên từ khắp nơi trong không gian tối tăm. “Ta là một phần của Elysium, và ta sẽ mãi mãi tồn tại trong thế giới này.”
Bao Thanh Thiên cảm nhận được một cảm giác bất lực khi Kẻ Phán Xử biến mất hoàn toàn, như thể hắn chưa từng tồn tại. Ông đứng đó, trong bóng tối của Thành phố Bóng Tối, nhận ra rằng kẻ thù của mình không phải là một con người đơn thuần, mà là một phần của chính trò chơi này.
Sự thật bị giấu kín
Bao Thanh Thiên biết rằng mình không thể ở lại Thành phố Bóng Tối mãi mãi. Ông tìm đường trở về khu vực bí mật mà ông đã khám phá trước đó, mang theo những gì ông đã học được về Kẻ Phán Xử. Trên đường trở lại, ông suy nghĩ về những gì đã xảy ra.
Kẻ Phán Xử không chỉ là một người sáng lập Elysium, mà còn là hiện thân của quyền lực tuyệt đối trong trò chơi. Hắn đã tạo ra một thế giới mà hắn có thể điều khiển mọi thứ, từ sinh tử của người chơi đến số phận của cả trò chơi. Nhưng chính sự kiêu ngạo và tàn nhẫn của hắn đã tạo ra một điểm yếu chết người.
Bao Thanh Thiên hiểu rằng để đánh bại Kẻ Phán Xử, ông phải tìm ra cách để phá vỡ quyền lực của hắn, không chỉ trong trò chơi mà còn trong chính hệ thống của Elysium. Ông quyết tâm tiếp tục điều tra, để tìm ra bằng chứng và đưa Kẻ Phán Xử ra trước công lý, bất kể điều đó có nguy hiểm đến mức nào.
Kết thúc chương 7
Cuộc chiến với Kẻ Phán Xử đã kết thúc, nhưng Bao Thanh Thiên biết rằng cuộc hành trình của mình còn dài và đầy nguy hiểm. Sự thật về Elysium và kẻ đứng sau tất cả vẫn còn bị che giấu trong bóng tối. Nhưng với ý chí kiên cường và sự quyết tâm, Bao Thanh Thiên sẽ tiếp tục chiến đấu để vạch trần những âm mưu và đưa kẻ thủ ác ra trước ánh sáng. Trận chiến thực sự vẫn còn ở phía trước, và Bao Thanh Thiên đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.