Án Oan Của Người Thợ Gốm - Chương 3
Chương 3: Điều tra hiện trường
Lâm và Trần Bảo tiếp tục đứng trong căn nhà nhỏ của người thợ gốm Trần Bảo, nơi hiện trường vụ án mạng vừa xảy ra. Những manh mối đang rối rắm như một tấm lưới, nhưng Lâm biết rằng chỉ cần một chút kiên nhẫn, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.
“Chúng ta hãy kiểm tra kỹ lưỡng từng góc trong căn nhà này,” Lâm nói, bắt đầu hành động. “Đôi khi những điều nhỏ nhặt nhất lại chứa đựng manh mối quan trọng.”
Trần Bảo gật đầu, cùng Lâm bắt đầu rà soát mọi thứ. Lâm nhìn vào dấu chân lạ trên sàn nhà một lần nữa. Chúng quá nhỏ so với dấu chân của Trần Bảo và dường như chỉ mới xuất hiện gần đây. Điều này càng củng cố giả thuyết rằng có kẻ khác đã vào nhà và giết người trước khi Trần Bảo về đến.
“Trần Bảo,” Lâm nói, giọng trầm ngâm. “Anh có thường để cửa nhà mình mở khi ra ngoài không?”
Trần Bảo lắc đầu. “Không bao giờ. Tôi luôn cẩn thận khóa cửa khi rời khỏi nhà, đặc biệt là khi tôi có những sản phẩm gốm giá trị bên trong.”
Lâm gật đầu, điều này càng làm rõ ràng rằng kẻ giết người phải biết cách vào nhà mà không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào. Lâm tiến đến cửa sổ phía sau căn nhà, nơi có một tấm rèm che khuất ánh sáng bên ngoài.
“Đây rồi,” Lâm thì thầm. “Một dấu vết trượt qua bức tường, gần cửa sổ. Có vẻ như ai đó đã trèo vào nhà qua đây.”
Trần Bảo nhanh chóng đến gần, nhìn vào vết trượt mà Lâm chỉ ra. “Nhưng nếu ai đó đã vào bằng cửa sổ, tại sao không có dấu vết nào trên sàn nhà ở gần cửa sổ?”
“Đúng vậy,” Lâm nói, đôi mắt lóe lên ánh sáng của suy luận. “Dấu vết có thể đã bị che giấu hoặc xóa đi, nhưng họ đã sơ hở ở những chi tiết khác.”
Lâm cẩn thận kiểm tra thêm xung quanh cửa sổ và bức tường gần đó. Anh nhận thấy có một vết xước nhẹ trên khung cửa sổ, có vẻ như do một vật kim loại gây ra. Anh nhẹ nhàng lướt ngón tay qua vết xước, rồi nhìn vào Trần Bảo.
“Tôi nghĩ kẻ giết người đã sử dụng một dụng cụ để mở khóa cửa sổ từ bên ngoài,” Lâm nói. “Điều này giải thích tại sao cửa sổ không bị hư hỏng gì nhiều nhưng vẫn có thể mở được.”
Trần Bảo cau mày. “Ai trong làng này có thể làm được việc đó? Chỉ có những kẻ trộm chuyên nghiệp mới có thể mở cửa như thế.”
“Hoặc là ai đó rất quen thuộc với ngôi nhà này,” Lâm suy đoán. “Ai đó biết rõ cách vào mà không gây nghi ngờ. Nhưng chúng ta vẫn chưa biết tại sao người đó lại muốn giết con trai của quan viên và đổ tội cho Trần Bảo.”
Trước khi Trần Bảo kịp trả lời, từ ngoài cửa có tiếng người la hét ầm ĩ. Hai người nhanh chóng chạy ra ngoài và thấy một nhóm dân làng đang tụ tập trước cửa, ánh mắt sợ hãi và lo lắng.
“Trưởng làng! Trưởng làng!” Một người đàn bà lớn tuổi hét lên, tay chỉ về phía ngôi nhà. “Có chuyện kinh khủng xảy ra nữa rồi!”
Lâm và Trần Bảo nhìn nhau. Lâm biết rằng vụ án này còn phức tạp hơn anh tưởng, và nguy hiểm đang tiến gần hơn từng giây.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Lâm hỏi nhanh, tiến lại gần người đàn bà.
“Chúng tôi vừa tìm thấy một người nữa bị giết, ngay tại lò nung của Trần Bảo!” Bà ta trả lời, giọng đầy hoảng loạn.
Lâm cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu vụ án tiếp diễn như thế này, không chỉ Trần Bảo mà cả làng gốm sẽ chìm trong sự nghi kỵ và sợ hãi. Nhưng điều quan trọng hơn, kẻ giết người đang hành động nhanh hơn anh tưởng, và anh cần phải nhanh chóng tìm ra sự thật trước khi có thêm nạn nhân.
“Chúng ta phải đến lò nung ngay lập tức,” Lâm nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Có lẽ ở đó, chúng ta sẽ tìm được thêm manh mối về kẻ thủ ác này.”
Trần Bảo gật đầu, rồi cả hai nhanh chóng hướng về lò nung, nơi mà một vụ án mạng mới đã xảy ra. Lâm biết rằng cuộc điều tra này sẽ không dễ dàng, và nguy hiểm đang rình rập ở mọi góc khuất của ngôi làng nhỏ bé này. Nhưng anh cũng biết rằng chỉ có sự thật mới có thể cứu được Trần Bảo và những người vô tội khác trong làng.
Họ tiến về phía lò nung, nơi đang có một đám đông tụ tập. Không khí ngột ngạt và đầy lo lắng. Lâm siết chặt tay, sẵn sàng cho những gì sắp tới, dù đó có là sự thật đau đớn nhất.