Án Oan Của Người Thợ Gốm - Chương 4
Chương 4: Lời khai của dân làng
Lâm và Trần Bảo tiến nhanh về phía lò nung, nơi đám đông dân làng đang tụ tập. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, và Lâm có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi, sự hoang mang tỏa ra từ những người xung quanh. Khi cả hai đến nơi, họ thấy một người đàn ông đang nằm bất động dưới đất, máu từ vết thương trên ngực vẫn còn đang chảy. Xung quanh là những ánh mắt bàng hoàng của dân làng.
“Có ai thấy chuyện gì đã xảy ra không?” Trần Bảo hỏi lớn, hy vọng ai đó sẽ lên tiếng.
Tuy nhiên, không ai dám trả lời ngay lập tức. Mọi người đều lắc đầu, hoặc quay đi như không muốn dính dáng tới vụ việc. Lâm nhận ra rằng nỗi sợ hãi đã bao trùm toàn bộ ngôi làng. Anh cúi xuống để xem xét thi thể. Đó là một người thợ gốm trung niên, có vẻ như đã bị giết bằng một con dao gốm, tương tự như vụ án trước.
“Chúng ta cần nói chuyện với từng người,” Lâm thì thầm với Trần Bảo. “Ai đó phải biết điều gì đó. Và nếu chúng ta không hành động nhanh, kẻ giết người sẽ tiếp tục.”
Trần Bảo đồng ý, và cả hai bắt đầu nói chuyện với từng người trong đám đông. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều tỏ ra sợ hãi, từ chối cung cấp bất kỳ thông tin gì hữu ích. Họ chỉ nói rằng không thấy gì, không nghe gì, và không biết gì cả. Lâm bắt đầu cảm thấy áp lực khi những manh mối dường như đang dần khép lại.
Cuối cùng, khi Lâm gần như mất hy vọng, một người phụ nữ lớn tuổi, trông có vẻ là một trong những người dân lâu đời của làng, tiến tới.
“Thưa ông, tôi có điều này muốn nói,” bà nói, giọng run rẩy.
Lâm cúi xuống, cố gắng trấn an bà. “Bà cứ nói đi, tôi ở đây để giúp đỡ.”
Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt già nua đầy lo lắng. “Tôi không dám chắc lắm, nhưng đêm qua, tôi có nghe thấy tiếng động lạ từ phía nhà của Trần Bảo. Tôi đang ngồi trong nhà thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, như thể ai đó đang lẻn vào nhà anh ấy.”
“Tiếng bước chân sao?” Lâm nhíu mày. “Bà có nhìn thấy ai không?”
Người phụ nữ lắc đầu. “Không, trời tối quá, và tôi không dám ra ngoài. Nhưng có một điều nữa. Tôi nhớ rằng ngay sau đó, tôi thấy một bóng người chạy nhanh qua lối mòn phía sau nhà Trần Bảo. Tôi không nhìn rõ mặt, nhưng bóng dáng đó nhỏ bé, có thể là của một phụ nữ hoặc một người đàn ông thấp bé.”
Lâm nhíu mày suy nghĩ. Thông tin này khá quan trọng. Nó khớp với dấu chân nhỏ mà anh phát hiện trong nhà của Trần Bảo. Kẻ giết người có thể là một người không cao lớn, có lẽ là một phụ nữ hoặc một thanh niên.
“Cảm ơn bà, thông tin này rất hữu ích,” Lâm nói với bà lão, rồi quay sang Trần Bảo. “Chúng ta có ai trong làng phù hợp với mô tả này không?”
Trần Bảo ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Có vài người, nhưng có một người mà tôi nghĩ đến ngay lập tức. Đó là cô Lý, một người phụ nữ sống một mình ở rìa làng. Cô ấy không cao lắm, dáng người nhỏ bé, và thường hay đi lại trong làng vào ban đêm. Mọi người trong làng đều biết cô ấy, nhưng không ai thực sự thân thiết với cô ấy cả.”
“Lý do nào khiến cô ấy có thể liên quan đến vụ việc này?” Lâm hỏi, cảm thấy mối nghi ngờ bắt đầu hình thành.
Trần Bảo do dự một chút rồi đáp, “Cô ấy từng có mối quan hệ với một người thợ gốm khác, người mà gần đây đã bị đuổi khỏi làng vì bị nghi ngờ ăn cắp đồ gốm. Mọi người đều nói rằng cô ấy rất tức giận vì điều đó, và từ đó cô ấy trở nên kín đáo hơn, ít giao tiếp với ai.”
Lâm nhíu mày. “Đó là một đầu mối. Chúng ta cần gặp cô Lý ngay lập tức.”
Trần Bảo dẫn Lâm đến ngôi nhà nhỏ của cô Lý, nằm ở rìa làng, nơi cây cối um tùm và không khí có vẻ nặng nề hơn. Khi họ đến, cửa nhà cô Lý khép kín, không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy có ai đó ở nhà.
Lâm bước tới gõ cửa. “Cô Lý? Chúng tôi muốn nói chuyện với cô.”
Không có tiếng trả lời. Lâm lùi lại một bước, nhìn Trần Bảo. “Có cách nào để vào trong không?”
Trần Bảo gật đầu, chỉ vào cánh cửa gỗ cũ kỹ. “Cánh cửa này khá yếu, chúng ta có thể dễ dàng đẩy vào nếu cần.”
Lâm không muốn đột nhập mà không có lý do chính đáng, nhưng với hai vụ giết người liên tiếp, anh không còn sự lựa chọn nào khác. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, và nó mở ra mà không gặp nhiều khó khăn.
Bên trong nhà, mọi thứ rất đơn giản và ngăn nắp. Nhưng không có dấu hiệu của cô Lý. Lâm tiến vào sâu hơn, quan sát từng ngóc ngách. Đột nhiên, anh dừng lại trước một chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn. Chiếc hộp mở hé, và bên trong là một con dao gốm giống hệt với hung khí được sử dụng trong vụ giết người trước đó.
“Trần Bảo, nhìn này,” Lâm nói, chỉ vào con dao.
Trần Bảo nhìn thấy và tái mặt. “Đây là một trong những con dao mà chỉ có những người thợ gốm trong làng mới có thể làm ra.”
Lâm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Chúng ta có thể đã tìm ra manh mối quan trọng. Nhưng cô ấy ở đâu?”
Ngay lúc đó, họ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau nhà. Lâm ra hiệu cho Trần Bảo im lặng, rồi cả hai từ từ tiến về phía cửa sau. Khi họ vừa mở cửa, họ thấy một bóng người nhỏ bé đang lẻn ra khỏi ngôi nhà, cố gắng chạy trốn vào khu rừng phía sau.
“Đứng lại!” Lâm hét lên và lao theo bóng người đó.
Người phụ nữ hoảng sợ, nhưng cô ấy chạy nhanh, bất chấp mọi nỗ lực của Lâm và Trần Bảo. Cuộc truy đuổi dẫn họ vào sâu trong rừng, nơi ánh sáng bị che khuất bởi tán lá rậm rạp.
Lâm biết rằng nếu để cô ấy thoát, họ có thể mất dấu một manh mối quan trọng. Anh cố gắng tăng tốc, cảm nhận được rằng khoảng cách giữa họ đang dần thu hẹp lại. Nhưng trước khi anh có thể bắt kịp, cô ấy đột ngột dừng lại và quay lại đối diện với họ, trên tay cầm một con dao gốm khác, đôi mắt lóe lên sự hoảng loạn lẫn quyết tâm.
“Đừng lại gần!” cô Lý hét lên, giọng run rẩy nhưng kiên quyết. “Tôi không muốn hại ai cả!”
Lâm và Trần Bảo dừng lại, giữ khoảng cách an toàn. Lâm nhẹ nhàng đưa tay ra, giọng nói dịu dàng, “Cô Lý, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện thôi. Không ai muốn làm cô bị thương cả.”
“Không, các người không hiểu đâu!” cô Lý đáp, giọng đầy cảm xúc. “Tôi không có lựa chọn nào khác… Tôi phải bảo vệ những gì quan trọng với tôi!”
Lâm nhận ra rằng cô ấy đang ở trong tình trạng tâm lý rất không ổn định. Anh cần phải tiếp cận tình huống này một cách khéo léo nếu không muốn nó trở nên tồi tệ hơn. Trong lòng anh hiểu rằng cô Lý có thể là một phần của bức tranh lớn hơn mà anh chưa thấy rõ.
“Cô Lý, chúng ta có thể ngồi lại và nói chuyện,” Lâm nói, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh. “Tôi tin rằng cô có lý do riêng, và tôi muốn hiểu điều đó. Nhưng trước hết, hãy để con dao xuống, được không?”
Cô Lý nhìn Lâm với đôi mắt đầy hoảng loạn, nhưng sau một lúc, cô từ từ hạ con dao xuống, mặc dù vẫn nắm chặt trong tay.
Lâm thở phào nhẹ nhõm, biết rằng anh đã bước thêm một bước gần hơn đến sự thật, dù con đường phía trước còn đầy rẫy những nguy hiểm và bất ngờ.