Án Oan Của Người Thợ Gốm - Chương 6
Chương 6: Bị hãm hại
Sau khi nghe những lời thú nhận đầy cảm xúc từ cô Lý, Lâm biết rằng thời gian không còn nhiều. Những kẻ đứng sau vụ giết người này không chỉ là những kẻ tàn nhẫn, mà còn là những kẻ có quyền lực trong làng. Họ sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu bảo vệ bí mật của mình bằng mọi giá.
Lâm, Trần Bảo và cô Lý nhanh chóng trở lại làng. Lâm biết rằng anh cần phải hành động ngay trước khi những kẻ thủ ác có thể tiếp tục che giấu tội lỗi của mình. Nhưng khi họ bước vào trung tâm làng, họ thấy mọi người đã tụ tập đông đúc, xôn xao bàn tán. Ánh mắt của dân làng đổ dồn vào nhóm của Lâm, có chút nghi ngại và sợ hãi.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Bảo hỏi một người dân gần đó.
Người đó nhìn anh ta với ánh mắt đầy lo lắng, rồi chỉ về phía một nhóm người đang tiến lại gần. Dẫn đầu nhóm là một người đàn ông cao lớn, ăn mặc sang trọng, gương mặt nghiêm nghị. Ông ta chính là quan viên mà Trần Bảo nhắc tới trước đây, cha của nạn nhân đầu tiên.
“Đây là Trần Hữu, quan viên lớn trong triều đình,” Trần Bảo thì thầm với Lâm. “Ông ta là người có quyền lực và rất được kính trọng trong vùng này.”
Trần Hữu dừng lại trước nhóm của Lâm, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng người. “Tôi nghe nói các người đang điều tra về cái chết của con trai ta,” ông ta nói, giọng nói bình tĩnh nhưng có phần đáng sợ.
Lâm bước tới, cố gắng giữ giọng điệu lịch sự. “Vâng, thưa quan lớn. Chúng tôi chỉ muốn tìm ra sự thật và đưa kẻ giết người ra ánh sáng.”
Trần Hữu nheo mắt, nhìn Lâm với vẻ hoài nghi. “Sự thật? Sự thật gì mà một người lạ mặt như ngươi có thể tìm ra ở đây?”
Lâm cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Anh hiểu rằng mình đang bước vào một tình huống vô cùng nguy hiểm. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt trực tiếp với vấn đề.
“Thưa quan lớn, chúng tôi đã phát hiện ra rằng có những kẻ đang cố gắng che giấu một bí mật liên quan đến triều đình. Những vụ giết người gần đây đều nhằm che đậy sự thật này,” Lâm giải thích.
Trần Hữu lắng nghe, nhưng không có bất kỳ biểu cảm nào thể hiện sự ngạc nhiên hay bối rối. “Ngươi đang nói rằng có ai đó trong làng của ta, những người mà ta đã sống cùng và tin tưởng, đang âm mưu chống lại triều đình?”
Lâm nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Tôi không biết chắc tất cả những ai liên quan, nhưng tôi tin rằng có một nhóm người trong làng này đã lên kế hoạch từ lâu. Và họ sẵn sàng giết người để giữ bí mật đó.”
Ngay lập tức, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau đám đông. Một nhóm binh lính, dưới sự chỉ đạo của một người mặc áo giáp sáng loáng, tiến tới và vây quanh Lâm, Trần Bảo và cô Lý.
“Ngươi đã nói quá đủ rồi,” Trần Hữu nói, giọng nói trở nên lạnh lùng. “Bắt lấy họ.”
Lâm giật mình, nhưng trước khi anh có thể phản ứng, một trong những binh lính đã nắm lấy tay anh và trói chặt. Trần Bảo và cô Lý cũng bị bắt ngay lập tức, không có cơ hội nào để kháng cự.
“Quan lớn! Ông đang làm gì vậy?” Trần Bảo hét lên, cố gắng vùng vẫy. “Chúng tôi chỉ muốn tìm ra kẻ giết người thực sự!”
Trần Hữu bước tới gần Lâm, mắt ông ta lóe lên một ánh nhìn đầy đe dọa. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đến đây, lục lọi mọi thứ và buộc tội dân làng của ta? Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể qua mặt ta?”
Lâm nhìn thẳng vào mắt Trần Hữu, cảm nhận được sức mạnh và quyền lực từ người đàn ông này. “Tôi không có ý xúc phạm ngài, nhưng sự thật là có kẻ đã giết con trai ngài và những người khác để bảo vệ bí mật này. Nếu chúng tôi không điều tra, sẽ có thêm nhiều người chết.”
“Ngươi đã sai lầm lớn khi nghĩ rằng ngươi có thể đụng tới ta và những người của ta,” Trần Hữu nói, giọng nói đầy đe dọa. “Ta sẽ không để một kẻ lạ mặt như ngươi phá hoại sự yên bình của làng này.”
Lâm cảm thấy trái tim mình đập mạnh, nhưng anh biết rằng mình không thể từ bỏ. “Ngài đang bảo vệ ai đó, phải không? Ngài biết rằng có ai đó trong làng này đã giết con trai ngài để che giấu bí mật đó.”
Trần Hữu nheo mắt, rồi bất ngờ cười khẩy. “Ngươi thật sự nghĩ rằng ta không biết sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để người khác làm điều đó mà không có sự đồng ý của ta sao?”
Lâm sững sờ trước lời thú nhận của Trần Hữu. “Ngài… Ngài biết rõ sự thật này từ đầu?”
Trần Hữu bước lại gần hơn, thì thầm vào tai Lâm. “Ta biết hết mọi chuyện. Chiếc bình gốm đó chứa đựng bí mật mà ta phải giữ kín, ngay cả khi phải hy sinh người thân của mình. Ngươi chỉ là một kẻ lạ mặt, không có quyền xen vào chuyện của ta.”
Lâm hiểu rằng mình đã bị gài bẫy ngay từ đầu. Trần Hữu không chỉ biết về bí mật của chiếc bình, mà còn là người đứng sau những vụ giết người này. Ông ta sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ quyền lực và vị trí của mình.
“Đưa họ đi,” Trần Hữu ra lệnh, và ngay lập tức, Lâm, Trần Bảo và cô Lý bị lôi đi trong sự bất lực. Dân làng xung quanh nhìn họ với ánh mắt sợ hãi và lo lắng, nhưng không ai dám can thiệp.
Khi bị lôi đến nhà giam tạm thời của làng, Lâm biết rằng tình thế của mình đang trở nên nguy cấp hơn bao giờ hết. Anh đã bị hãm hại, và bây giờ, không chỉ mạng sống của anh mà còn của Trần Bảo và cô Lý đều đang trong tình trạng nguy hiểm.
Nhưng trong lòng Lâm, ngọn lửa quyết tâm vẫn không hề tắt. Anh biết rằng mình không thể từ bỏ, không thể để sự thật bị chôn vùi dưới sự thao túng của kẻ ác. Anh phải tìm cách thoát khỏi tình cảnh này và đưa sự thật ra ánh sáng, dù có phải đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào đi chăng nữa.