Án Oan Của Người Thợ Gốm - Chương 7
Chương 7: Cuộc đối đầu trong bóng tối
Lâm, Trần Bảo, và cô Lý bị lôi vào một nhà giam tạm bợ, nằm ở phía rìa làng. Căn phòng tối tăm, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ trên cao, ánh sáng mờ nhạt rọi xuống khiến không gian trở nên u ám. Những sợi dây thừng trói chặt họ vào những chiếc cột gỗ cũ kỹ. Tiếng thở dồn dập của cả ba vang lên trong không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Trần Bảo hỏi, giọng run rẩy. “Làm sao thoát khỏi đây được?”
Lâm nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào có thể giúp họ trốn thoát. “Chúng ta cần giữ bình tĩnh. Không ai biết chúng ta đã phát hiện ra bí mật này ngoại trừ Trần Hữu. Điều đó có nghĩa là ông ta sẽ giữ chúng ta ở đây một thời gian ngắn trước khi quyết định phải làm gì.”
Cô Lý cất tiếng, giọng đầy sự tuyệt vọng, “Nhưng chúng ta bị trói chặt thế này, làm sao có thể trốn thoát? Và nếu Trần Hữu quyết định kết thúc chúng ta để bảo vệ bí mật, thì sao?”
Lâm suy nghĩ một lúc, rồi cười nhạt. “Ông ta sẽ không giết chúng ta ngay lập tức. Trần Hữu là một kẻ thận trọng và mưu mô. Ông ta sẽ muốn chắc chắn rằng chúng ta không còn có thể gây rắc rối trước khi hành động. Điều này cho chúng ta một cơ hội để thoát ra.”
“Nhưng làm cách nào?” Trần Bảo nhìn Lâm, ánh mắt hy vọng.
Lâm cố gắng kéo căng tay mình, cảm nhận được dây thừng bắt đầu lỏng hơn một chút. “Chúng ta cần phải tự cởi trói. Dây thừng này cũ và đã bị ẩm, chúng không còn chắc chắn như trước. Nếu chúng ta cùng nhau cố gắng, có thể sẽ thoát ra được.”
Lâm và Trần Bảo bắt đầu cố gắng dùng sức kéo dây thừng. Cả hai cố gắng sử dụng lực của toàn bộ cơ thể, cảm nhận dây thừng từ từ lỏng ra. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán họ, nhưng quyết tâm thoát ra không hề giảm sút.
Sau một khoảng thời gian căng thẳng, cuối cùng, dây thừng quanh tay Lâm lỏng ra và anh nhanh chóng cởi trói cho Trần Bảo và cô Lý. Cả ba người thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lâm biết rằng đây chỉ là bước đầu.
“Chúng ta cần phải ra khỏi đây và tìm cách tiếp cận Trần Hữu trước khi ông ta có thể ra tay,” Lâm nói, giọng nói cương quyết. “Chúng ta cần bằng chứng để chứng minh ông ta là kẻ đứng sau mọi chuyện, và cách duy nhất để làm điều đó là tìm lại chiếc bình gốm chứa tài liệu bí mật.”
Trần Bảo gật đầu, dù vẫn còn run rẩy. “Chiếc bình gốm đó có thể vẫn ở trong nhà của ông ta, nơi mà không ai dám đến gần.”
Lâm nhìn cô Lý. “Cô có biết cách nào để tiếp cận nhà của Trần Hữu mà không bị phát hiện không?”
Cô Lý suy nghĩ một lúc, rồi trả lời, “Có một con đường nhỏ phía sau nhà, dẫn đến một cánh cửa phụ ít ai để ý. Nếu chúng ta có thể vào từ đó, chúng ta có thể lẻn vào mà không bị phát hiện.”
“Được rồi,” Lâm nói, ánh mắt quyết liệt. “Chúng ta sẽ vào từ đường đó. Nhưng chúng ta phải cẩn thận, vì chắc chắn rằng Trần Hữu sẽ có người canh gác.”
Cả ba nhanh chóng rời khỏi nhà giam, nhờ vào sự may mắn khi không có lính canh nào đứng gác lúc này. Họ tiến về phía ngôi nhà lớn của Trần Hữu, nơi ánh đèn vẫn còn sáng trong màn đêm.
Khi họ đến gần, Lâm dẫn đường qua con đường nhỏ mà cô Lý đã chỉ. Con đường quanh co, đầy cỏ dại, và gần như bị che khuất bởi những cây cối xung quanh. Họ tiến tới cánh cửa phụ mà cô Lý đã nói. Đúng như cô nói, cửa không có lính gác và dường như ít ai sử dụng.
Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra, và cả ba lẻn vào bên trong. Ngôi nhà rộng lớn, với những hành lang dài và tối om. Họ bước đi thật nhẹ, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
“Tài liệu bí mật có thể ở đâu?” Trần Bảo hỏi nhỏ, ánh mắt lo lắng nhìn quanh.
“Trần Hữu sẽ giấu nó ở nơi mà ông ta tin là an toàn nhất, có thể là trong phòng làm việc hoặc phòng ngủ của ông ta,” Lâm thì thầm đáp lại. “Chúng ta cần kiểm tra từng phòng một.”
Họ bắt đầu tìm kiếm, kiểm tra từng ngăn kéo, tủ sách, và những nơi có thể giấu tài liệu. Nhưng mỗi lần mở ra, chỉ là những đồ vật bình thường, không có gì quan trọng.
Đột nhiên, Lâm nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài. Anh ra hiệu cho mọi người dừng lại, nín thở. Những tiếng bước chân càng lúc càng gần, ánh sáng từ ngọn đuốc le lói soi sáng hành lang.
“Có ai đó đang đến,” Lâm thì thầm, mắt đảo nhanh để tìm chỗ trốn.
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Lâm nhanh chóng dẫn Trần Bảo và cô Lý vào một tủ áo lớn gần đó, cửa tủ vừa đủ rộng để che giấu họ. Họ nín thở khi tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng. Cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu vào.
Một người lính canh bước vào, mắt đảo quanh phòng một cách cảnh giác. Anh ta nhìn lướt qua các đồ vật, nhưng không thấy điều gì bất thường. Lâm giữ tay trên miệng, sợ rằng tiếng thở của họ sẽ bị nghe thấy.
Sau một lúc, người lính canh rời đi, đóng cửa lại phía sau. Cả ba thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng họ chưa bị phát hiện.
“Chúng ta không thể tiếp tục tìm kiếm trong tình trạng này, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện,” Trần Bảo thì thầm, lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
Lâm suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Chúng ta cần một kế hoạch khác. Có lẽ không phải là tìm kiếm, mà là buộc Trần Hữu phải lộ diện.”
Cô Lý nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên. “Lộ diện? Ý anh là gì?”
Lâm gật đầu, mắt ánh lên sự quyết đoán. “Chúng ta sẽ làm cho ông ta nghĩ rằng chiếc bình gốm đã bị lấy đi. Điều này sẽ buộc ông ta phải hành động, và khi ông ta làm thế, chúng ta sẽ có cơ hội để lấy được bằng chứng.”
Cả Trần Bảo và cô Lý đều im lặng, suy ngẫm về kế hoạch đầy rủi ro này. Nhưng họ cũng biết rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để lật đổ Trần Hữu và đưa sự thật ra ánh sáng.
“Chúng ta sẽ cần phải nhanh chóng và cẩn thận,” Lâm nói, ánh mắt kiên định. “Và nếu có cơ hội, chúng ta phải sẵn sàng hành động.”
Với kế hoạch mới trong đầu, cả ba quyết định quay lại khu vực chính của ngôi nhà, nơi mà Lâm tin rằng họ có thể thực hiện mưu kế này. Cuộc đối đầu giữa họ và Trần Hữu giờ đây không còn là chuyện của sự may mắn, mà là một trò chơi nguy hiểm, nơi mà chỉ có sự nhanh trí và quyết tâm mới có thể mang lại chiến thắng.
Bóng tối bao trùm ngôi nhà, nhưng trong lòng Lâm, ngọn lửa của công lý vẫn bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh biết rằng không chỉ mạng sống của mình và những người bạn đồng hành đang gặp nguy hiểm, mà còn là sự thật mà anh đang theo đuổi. Và dù có khó khăn đến đâu, anh sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày.