Án Oan Của Người Thợ Gốm - Chương 8
Chương 8: Giải mã chiếc bình gốm
Lâm, Trần Bảo và cô Lý di chuyển lặng lẽ trong bóng tối, tiến về phía khu vực chính của ngôi nhà. Trái tim Lâm đập mạnh trong lồng ngực, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. Kế hoạch của họ mạo hiểm, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Họ phải khiến Trần Hữu lộ diện và tìm cách lấy lại chiếc bình gốm, thứ có thể chứa đựng bằng chứng quan trọng mà họ cần.
Họ tiến vào một phòng lớn, nơi Lâm đoán là phòng khách chính của Trần Hữu. Trong phòng, một bức tranh lớn treo trên tường, dưới ánh sáng mờ ảo của những ngọn nến, có vẻ là cảnh vật hoặc gia đình của Trần Hữu. Phía bên dưới bức tranh là một tủ trưng bày lớn, với nhiều đồ vật quý giá, trong đó có một chiếc bình gốm cổ mà Lâm nhanh chóng nhận ra.
“Đó chính là nó,” Lâm thì thầm, mắt không rời khỏi chiếc bình. “Chúng ta cần lấy nó ra trước khi Trần Hữu kịp phản ứng.”
Họ tiến tới tủ trưng bày, nhưng khi Lâm đưa tay ra để mở cửa tủ, một giọng nói lạnh lùng cất lên từ phía sau họ.
“Đừng động vào nó, nếu không ngươi sẽ phải hối hận.”
Lâm quay lại và thấy Trần Hữu đang đứng ở cửa, tay cầm một con dao sắc nhọn. Ánh mắt ông ta lóe lên sự nguy hiểm và giận dữ. Bên cạnh ông ta là một nhóm binh lính, tất cả đều đã sẵn sàng để tấn công.
“Ngươi nghĩ rằng mình có thể qua mặt ta sao?” Trần Hữu cười nhạt. “Ngươi đã làm tốt đến mức này, nhưng tất cả chỉ là vô ích. Ta đã biết từ lâu rằng ngươi đang cố gắng tìm cách lấy chiếc bình này. Nhưng ngươi sẽ không bao giờ thành công.”
Lâm giữ bình tĩnh, cố gắng kéo dài thời gian. “Ông biết rõ rằng chiếc bình này chứa đựng bí mật mà ông muốn che giấu. Nhưng không phải ai cũng biết, và nếu sự thật bị phơi bày, mọi thứ ông đã xây dựng sẽ sụp đổ.”
Trần Hữu cười khẩy, nhưng nụ cười ấy không che giấu được sự lo lắng trong mắt ông ta. “Ngươi nghĩ rằng có thể đe dọa ta sao? Ta đã sẵn sàng cho tình huống này từ lâu. Ngươi và đồng bọn của ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này.”
Ngay khi Trần Hữu ra hiệu cho binh lính tiến tới, Lâm nhanh chóng rút ra một lọ nhỏ chứa bột trắng từ trong áo và ném về phía họ. Bột trắng bùng nổ trong không khí, khiến các binh lính bất ngờ và hoảng loạn. Một màn khói mờ dày đặc bao phủ căn phòng, tạo điều kiện cho Lâm, Trần Bảo, và cô Lý hành động.
“Nhanh lên!” Lâm hét lên, với tay lấy chiếc bình gốm và chạy về phía cửa sau. Trần Bảo và cô Lý theo sát anh, cố gắng thoát khỏi ngôi nhà trước khi khói tan và binh lính kịp hồi phục.
Họ chạy qua các hành lang dài, đôi chân đập mạnh trên nền đá, bỏ lại sau lưng tiếng hò hét của Trần Hữu và đám binh lính đang truy đuổi. Cuối cùng, họ cũng thoát ra khỏi ngôi nhà, lao nhanh vào bóng đêm bên ngoài.
“Chúng ta phải tìm một nơi an toàn để mở chiếc bình này,” Lâm nói, giọng thở dốc. “Tôi tin rằng những tài liệu bên trong sẽ chứng minh mọi điều chúng ta nghi ngờ.”
Họ dừng lại ở một ngôi nhà bỏ hoang ở rìa làng, nơi mà họ cho rằng sẽ an toàn tạm thời. Lâm đặt chiếc bình lên bàn, đôi tay anh run lên vì sự căng thẳng và mong đợi. Anh nhẹ nhàng mở nắp chiếc bình, và bên trong là một cuộn giấy cũ kỹ, được bọc kín bằng một lớp vải.
Lâm tháo lớp vải ra và mở cuộn giấy, để lộ ra những dòng chữ viết tay bằng mực đen, rõ ràng là từ thời kỳ nhà Trần. Trần Bảo và cô Lý đứng sát bên cạnh, cả hai đều nín thở khi Lâm bắt đầu đọc những dòng chữ đó.
“Nó là một bản ghi chép chi tiết về một âm mưu tham nhũng lớn trong triều đình,” Lâm nói, giọng nói trầm xuống khi anh đọc qua nội dung. “Những quan chức cao cấp trong triều đình đã bí mật cấu kết với một số quan lại khác để trục lợi từ thuế và của cải của dân chúng. Tài liệu này đã bị giấu đi để bảo vệ những kẻ liên quan.”
Trần Bảo và cô Lý nhìn nhau, ánh mắt hiện rõ sự kinh hoàng. “Đây là lý do Trần Hữu đã sẵn sàng giết con trai mình và những người khác,” Trần Bảo nói, giọng run rẩy. “Ông ta muốn bảo vệ bí mật này bằng mọi giá.”
Lâm gật đầu, đôi mắt sắc lạnh. “Với những tài liệu này, chúng ta có thể lật đổ Trần Hữu và những kẻ đồng lõa trong triều đình. Nhưng chúng ta phải hành động nhanh chóng trước khi ông ta có thể phản công.”
Đúng lúc đó, từ xa, tiếng bước chân dồn dập và tiếng la hét vang lên, báo hiệu rằng đám binh lính đã tìm ra nơi họ đang ẩn náu. Lâm biết rằng thời gian đang cạn dần.
“Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức và tìm một cách để đưa tài liệu này đến tay người có thể giúp đỡ,” Lâm nói, giọng quyết đoán. “Chúng ta không thể để nó rơi vào tay Trần Hữu.”
Trần Bảo và cô Lý gật đầu, cả hai đều quyết tâm không để sự thật bị chôn vùi. Họ nhanh chóng thu dọn và chuẩn bị rời đi, nhưng Lâm biết rằng con đường phía trước sẽ đầy rẫy những khó khăn và nguy hiểm.
Bóng tối ngoài kia như đang chờ đón họ, nhưng với cuộn tài liệu trong tay, họ biết rằng mình đang nắm giữ chìa khóa để đưa sự thật ra ánh sáng. Cuộc chiến chưa kết thúc, và Lâm quyết tâm sẽ không dừng lại cho đến khi kẻ ác phải đền tội và công lý được thực thi.