Án oan giết chồng - Chương 2
Chương 2: Vụ Án Kỳ Lạ
Tiểu Bảo cảm thấy nỗi đau và sự tuyệt vọng của Liên sâu sắc. Cô biết rằng cuộc chiến để chứng minh sự vô tội của Liên sẽ không hề dễ dàng. Mỗi ngày, áp lực từ những lời bàn tán bên ngoài lại càng tăng lên. Cô quyết tâm không chỉ cứu Liên mà còn lật tẩy những kẻ đã hại cô ấy.
“Chúng ta cần thông tin từ những nhân chứng,” Tiểu Bảo nói khi họ ngồi cùng nhau trong nhà tù. “Cô biết ai có thể giúp chúng ta không?”
Liên gật đầu, ánh mắt sáng lên. “Có một người tên là Tôn, hàng xóm của chúng tôi. Anh ta là người duy nhất thấy có kẻ lạ mặt bên ngoài nhà vào đêm xảy ra vụ án.”
“Chúng ta sẽ gặp anh ta,” Tiểu Bảo quyết định.
Sau khi rời khỏi nhà tù, Tiểu Bảo và Liên đi bộ qua những con phố cổ, mùi hương từ các quầy hàng rong và tiếng rao bán của người bán hàng khiến bầu không khí trở nên nhộn nhịp. Tiểu Bảo cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ kỳ lạ, nhưng nhiệm vụ trước mắt vẫn rất nghiêm trọng.
Họ tìm đến nhà của Tôn. Một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài chất phác mở cửa. “Các cô tìm ai?” Tôn hỏi.
“Tôi là Tiểu Bảo, và đây là Liên. Chúng tôi cần nói chuyện với ông về vụ án của Hạo,” Tiểu Bảo nói, lòng đầy hy vọng.
Tôn nhìn Liên với vẻ thương cảm. “Cô ấy không phải là kẻ giết người. Tôi đã thấy người khác ở gần đó đêm hôm đó.”
“Ông có thể kể cho tôi nghe thêm không?” Tiểu Bảo hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Tôi đang ngủ, nhưng nghe thấy tiếng cãi vã. Khi nhìn ra ngoài, tôi thấy một người lạ mặt đứng ở cửa nhà Hạo. Anh ta có vẻ như đang đe dọa Hạo,” Tôn kể lại, vẻ mặt căng thẳng.
“Ông có nhớ hình dáng của hắn không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Chỉ nhớ là hắn mặc áo đen và có một vết sẹo dài trên má,” Tôn nói.
“Cảm ơn ông. Điều này rất quan trọng,” Tiểu Bảo nói, ghi chú lại. “Ông có thể làm chứng cho Liên nếu cần không?”
“Đương nhiên. Tôi không muốn cô ấy phải chịu án oan,” Tôn khẳng định.
Tiểu Bảo rời khỏi nhà Tôn với một niềm hy vọng mới. “Chúng ta đã có manh mối!” cô nói, ánh mắt sáng lên. “Còn phải tìm hiểu thêm về kẻ lạ mặt đó.”
“Nhưng làm sao để tìm được hắn?” Liên hỏi, đôi mắt lo lắng.
“Chúng ta sẽ cần phải điều tra thêm,” Tiểu Bảo trả lời. “Có thể hỏi những người sống gần đó xem họ có thấy gì không.”
Họ quay lại các con phố, hỏi thăm từng người dân, nhưng không có ai biết rõ về kẻ lạ mặt. Mỗi khi Tiểu Bảo nhắc đến Hạo hay vụ án, mọi người đều tỏ ra ngần ngại, như thể họ sợ hãi điều gì đó.
“Có vẻ như có điều gì đó không ổn ở đây,” Tiểu Bảo nhận xét. “Họ có thể đang sợ hãi kẻ đã giết Hạo.”
“Chúng ta cần tìm hiểu xem kẻ lạ mặt là ai,” Liên nói, giọng kiên quyết.
Khi đang đi qua một con hẻm, Tiểu Bảo tình cờ thấy một nhóm thanh niên tụ tập, trò chuyện và cười đùa. Cô nảy ra ý tưởng và quyết định tiếp cận họ. “Xin lỗi, các bạn có biết gì về vụ án của Hạo không?” Tiểu Bảo hỏi.
Một thanh niên với mái tóc bù xù nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ. “Tại sao cô lại quan tâm? Cô là ai?”
“Tôi là luật sư của Liên. Cô ấy vô tội,” Tiểu Bảo khẳng định.
“Vô tội hay không thì cũng không quan trọng. Ai cũng biết chuyện đã xảy ra,” một người khác trong nhóm nói. “Mọi người đều nói rằng cô ấy đã giết chồng vì ghen tuông.”
“Đó là điều không đúng!” Liên lên tiếng, nước mắt chực trào. “Tôi không giết Hạo!”
Nhóm thanh niên im lặng một chút, rồi một trong số họ, người có vẻ lớn tuổi nhất, lên tiếng. “Tôi đã thấy có kẻ lạ mặt ở gần nhà cô ấy vào đêm đó. Nhưng tôi không dám nói ra, vì sợ hãi.”
“Cái gì?” Tiểu Bảo hỏi, nắm lấy cơ hội. “Ông biết hắn là ai không?”
“Không, nhưng tôi thấy hắn đi cùng một nhóm người khác, có thể là băng đảng. Họ rất nguy hiểm,” người thanh niên đáp.
Tiểu Bảo cảm thấy hồi hộp. “Chúng ta cần thông tin cụ thể hơn. Ông có thể dẫn chúng tôi đến nơi mà ông thấy họ không?”
“Có thể,” người thanh niên đồng ý. “Nhưng phải cẩn thận.”
Họ rời khỏi hẻm, đi theo người thanh niên đến một khu vực vắng vẻ bên ngoài thành phố. Những ngôi nhà cổ kính bị bỏ hoang khiến không khí trở nên ngột ngạt. Khi đến nơi, người thanh niên dừng lại.
“Chính tại đây, tôi thấy họ,” anh ta nói. “Họ đang bàn chuyện gì đó.”
“Cảm ơn ông,” Tiểu Bảo nói, lòng đầy quyết tâm. “Chúng tôi sẽ cố gắng tìm ra sự thật.”
Liên nhìn quanh, có vẻ lo lắng. “Chúng ta đang đi vào nguy hiểm đấy.”
“Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác,” Tiểu Bảo trả lời. “Nếu không tìm ra kẻ đã giết Hạo, Liên sẽ phải chịu án oan.”
Họ tiếp tục điều tra, đặt cược tất cả vào việc tìm ra kẻ lạ mặt. Tiểu Bảo cảm thấy áp lực nhưng cũng đầy quyết tâm. Cô biết rằng không chỉ có Liên, mà cả công lý đang chờ đợi.
“Chúng ta sẽ tìm ra sự thật,” Tiểu Bảo nói, vỗ vai Liên. “Cùng nhau, chúng ta sẽ không từ bỏ.”