Án oan giết chồng - Chương 3
Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Khu vực bên ngoài thành phố càng lúc càng trở nên vắng vẻ. Tiểu Bảo và Liên tiến vào một con hẻm nhỏ, nơi ánh sáng mặt trời không thể lọt vào. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, lòng đầy lo lắng nhưng cũng không kém phần phấn chấn.
“Cô có nhớ những đặc điểm của kẻ lạ mặt mà Tôn đã mô tả không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Có, hắn mặc áo đen và có vết sẹo dài trên má,” Liên hồi tưởng. “Nhưng ngoài ra, tôi không biết gì thêm.”
“Chúng ta sẽ phải tìm ra hắn,” Tiểu Bảo khẳng định. “Nếu không, vụ án này sẽ không có kết thúc.”
Họ trở về trung tâm thành phố, nơi mà những tin đồn và câu chuyện về vụ án vẫn đang lan truyền như một cơn sóng. Tiểu Bảo quyết định tìm đến một quán trà nhỏ, nơi mà những người dân địa phương thường tụ tập. Cô hy vọng có thể tìm ra thêm thông tin từ họ.
Khi bước vào quán trà, không khí trở nên yên tĩnh. Những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía họ, nhưng Tiểu Bảo không quan tâm. Cô tiến thẳng đến quầy và gọi cho mình một tách trà.
“Cô ơi, có ai biết gì về vụ án của Hạo không?” Tiểu Bảo hỏi, cố gắng khiến giọng nói mình nghe thật tự nhiên.
Một người đàn ông trung niên, râu quai nón và có vẻ khắc khổ, từ một góc quán nhìn lên. “Tôi biết chút ít,” ông ta nói, nhưng vẻ mặt của ông có chút do dự.
“Ông có thể chia sẻ không? Tôi cần thông tin về kẻ đã giết Hạo,” Tiểu Bảo khẩn thiết.
Người đàn ông nhìn quanh rồi lại gần. “Có một kẻ nguy hiểm, tên là Dương. Hắn có một băng đảng và thường lui tới khu vực này. Hắn là kẻ có nhiều thù oán.”
“Dương? Ông có biết hắn ở đâu không?” Tiểu Bảo hỏi, lòng dâng trào hy vọng.
“Hắn thường đến một quán rượu cũ gần bến tàu. Nhưng tôi khuyên cô, hãy cẩn thận. Hắn không dễ dàng gì mà tha thứ đâu,” người đàn ông cảnh báo.
“Cảm ơn ông,” Tiểu Bảo nói, lòng cảm kích.
Khi ra khỏi quán trà, Tiểu Bảo quay sang Liên. “Chúng ta phải tìm Dương. Hắn có thể là manh mối quan trọng.”
Liên gật đầu, nhưng trên gương mặt cô vẫn còn sự lo lắng. “Nếu hắn thực sự nguy hiểm, liệu chúng ta có nên tìm đến hắn không?”
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác,” Tiểu Bảo quả quyết. “Nếu không làm gì, Liên sẽ không có cơ hội chứng minh sự vô tội.”
Họ tiến về phía bến tàu, nơi những chiếc thuyền nhỏ đậu san sát nhau. Không khí ở đây mang hơi thở của biển cả, nhưng cũng đầy bí ẩn. Tiểu Bảo cảm thấy hồi hộp khi bước vào quán rượu cũ.
Quán rượu mờ mịt khói thuốc, âm thanh rì rào của những cuộc trò chuyện vang lên xung quanh. Tiểu Bảo cố gắng giữ bình tĩnh, dẫn Liên vào trong. Họ tìm một chỗ ngồi gần cửa ra vào, từ đó có thể quan sát mọi thứ.
“Cô có thấy Dương không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Chưa,” Liên trả lời, đôi mắt căng thẳng.
Họ ngồi một lúc, rồi Tiểu Bảo thấy một người đàn ông bước vào, mặc áo đen, vẻ ngoài hung dữ. “Chắc chắn là hắn,” Tiểu Bảo thầm nghĩ, nhịp tim đập mạnh.
“Đó là Dương,” Liên thì thầm. “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Chờ một chút. Tôi sẽ tìm cách tiếp cận hắn,” Tiểu Bảo nói.
Tiểu Bảo quyết định đợi thời cơ. Khi Dương ngồi xuống bàn cùng với một nhóm người khác, cô cảm thấy có một cơ hội. Cô đứng dậy, tiến đến gần.
“Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây không?” Tiểu Bảo hỏi, cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh.
Dương ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. “Cô là ai?”
“Tôi tên là Tiểu Bảo,” cô nói. “Tôi đang tìm hiểu về vụ án của Hạo. Nghe nói ông biết nhiều về hắn.”
Dương nhìn cô một hồi, rồi cười nhạt. “Tôi không có gì để nói về hắn.”
“Nhưng tôi nghĩ ông có thể giúp tôi. Có thể ông biết ai thực sự đã giết hắn,” Tiểu Bảo cố gắng thuyết phục.
“Cô thật ngốc. Nếu tôi biết, tôi đã không ngồi đây,” Dương đáp, giọng gắt gỏng.
Tiểu Bảo cảm thấy bất an nhưng không từ bỏ. “Ông có thể giúp một người vô tội. Liên, vợ của Hạo, đang chịu án oan.”
Dương khẽ nhướng mày, có vẻ hứng thú. “Cô ấy đã làm gì để có được sự đồng cảm của cô?”
“Cô ấy không có tội. Hạo có kẻ thù, và tôi đang cố gắng tìm ra kẻ đó,” Tiểu Bảo giải thích.
“Cô không sợ gặp rắc rối khi can thiệp vào chuyện của tôi?” Dương hỏi, giọng lạnh lùng.
“Còn hơn là để một người vô tội phải chịu án oan,” Tiểu Bảo đáp, quyết tâm lộ rõ trên gương mặt.
Dương nhìn cô một hồi, rồi nhếch mép cười. “Được rồi, tôi sẽ cho cô một manh mối. Nhưng nếu cô làm hỏng chuyện, cô sẽ phải gánh chịu hậu quả.”
“Cảm ơn ông,” Tiểu Bảo thở phào. “Tôi sẽ không để ông thất vọng.”
“Có một người tên là Tiến, hắn thường giao dịch với băng đảng của tôi. Hắn có thể biết điều gì đó,” Dương nói. “Nhưng hãy cẩn thận, hắn không phải người dễ tiếp cận.”
“Được, tôi sẽ tìm hắn,” Tiểu Bảo khẳng định, lòng đầy quyết tâm.
Khi trở về chỗ ngồi cùng Liên, cô cảm thấy một làn gió mới trong cuộc điều tra. “Chúng ta đã có manh mối mới,” Tiểu Bảo nói. “Chúng ta sẽ tìm Tiến.”
“Cô thật mạnh mẽ,” Liên nói, ánh mắt ngưỡng mộ. “Tôi không biết mình có thể làm gì nếu không có cô.”
“Cô cũng có sức mạnh của riêng mình, Liên. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua,” Tiểu Bảo đáp, nắm chặt tay Liên.
Họ rời quán rượu, lòng đầy hy vọng nhưng cũng không khỏi lo lắng về con đường phía trước. Tiểu Bảo cảm thấy như mọi thứ đang dần trở nên rõ ràng hơn, và cô biết rằng cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu.