Ánh Sáng Cuối Đường Hầm - Chương 2
Chương 2: Bóng Đêm Trầm Cảm
Sau cái chết của Lan, Minh rơi vào một trạng thái trầm cảm sâu sắc. Mỗi ngày trôi qua đối với anh như một cuộc chiến. Anh mất dần hứng thú với công việc, ít giao tiếp với bạn bè và gia đình, và thường xuyên bị ám ảnh bởi những ký ức về Lan. Đêm đêm, Minh thường không thể ngủ được và chỉ biết ngồi lặng lẽ trong căn nhà trống trải.
Cảnh 1: Căn nhà của Minh
Minh ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc tivi đang chiếu nhưng không thực sự quan tâm đến những gì đang diễn ra. Trên bàn là những tấm ảnh của Lan, mỗi tấm đều gợi lên những ký ức đau buồn.
Minh: (thì thầm) “Lan à, em ở đâu? Anh cần em…”
Điện thoại reo lên nhưng Minh không buồn nhấc máy. Anh để chuông reo đến khi tắt hẳn. Một tin nhắn hiện lên trên màn hình.
Tin nhắn từ Hùng (bạn thân của Minh): “Minh, cậu có muốn ra ngoài uống cà phê không? Mình lo cho cậu lắm.”
Minh nhìn tin nhắn một lúc lâu rồi đặt điện thoại xuống, không trả lời.
Cảnh 2: Nhà máy nơi Minh làm việc
Minh đến nhà máy nhưng anh không còn nhiệt tình như trước. Anh làm việc một cách máy móc, không nói chuyện với đồng nghiệp và thường xuyên bị cấp trên nhắc nhở.
Sếp của Minh: “Minh, anh có chuyện gì không ổn à? Hiệu suất làm việc của anh gần đây rất kém. Nếu cần thời gian nghỉ ngơi, anh cứ nói với tôi.”
Minh: (giọng mệt mỏi) “Không sao đâu, tôi sẽ cố gắng.”
Sếp gật đầu nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng.
Cảnh 3: Buổi tối tại nhà Minh
Minh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm. Những ngôi sao lấp lánh nhưng không thể xua tan được nỗi buồn trong lòng anh. Minh cầm lấy một bức ảnh của Lan, nước mắt lăn dài trên má.
Minh: (nói với bức ảnh) “Anh xin lỗi, Lan. Anh không biết làm sao để tiếp tục sống mà không có em.”
Cửa nhà bất ngờ mở ra, Hùng bước vào. Anh đã quen biết Minh từ nhỏ và không thể chịu đựng khi thấy bạn mình như vậy.
Hùng: “Minh, cậu không thể tiếp tục như thế này. Cậu cần phải nói chuyện với ai đó, cần phải ra ngoài và sống tiếp.”
Minh: (giọng nghẹn ngào) “Tớ không biết làm sao, Hùng à. Tớ cảm thấy mình đã mất hết.”
Hùng: “Mình hiểu, nhưng Lan sẽ không muốn thấy cậu như thế này. Cậu cần thời gian, nhưng cũng cần sự giúp đỡ. Cậu đã nghĩ đến việc gặp bác sĩ tâm lý chưa?”
Minh: (im lặng một lúc) “Tớ… tớ không biết. Tớ chưa từng nghĩ đến điều đó.”
Hùng: “Hãy thử đi. Mình sẽ đi cùng cậu. Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này cùng nhau.”
Cảnh 4: Phòng khám tâm lý
Minh ngồi đối diện với bác sĩ tâm lý, Hương. Cô lắng nghe Minh kể về nỗi đau mất mát và cảm giác trống rỗng.
Bác sĩ Hương: “Minh, cảm giác đau khổ và trầm cảm sau khi mất người thân là điều rất tự nhiên. Điều quan trọng là cậu không phải đối mặt với nó một mình. Có rất nhiều người xung quanh cậu sẵn lòng giúp đỡ.”
Minh: “Nhưng làm sao tôi có thể vượt qua được? Mỗi khi nhớ đến Lan, tôi lại cảm thấy mình như chìm vào bóng tối.”
Bác sĩ Hương: “Chúng ta sẽ bắt đầu từ từ. Hãy thử tập trung vào những kỷ niệm đẹp về Lan, những điều mà cô ấy đã mang lại cho cuộc sống của cậu. Và hãy nhớ rằng, cảm xúc của cậu rất quan trọng, đừng ngại chia sẻ nó với người khác.”
Minh gật đầu, cảm thấy một chút hy vọng le lói trong lòng.
Minh bắt đầu chấp nhận sự giúp đỡ và cố gắng tìm lại niềm vui trong cuộc sống. Dù con đường phía trước còn rất dài và khó khăn, nhưng anh biết rằng mình không đơn độc và có những người bạn sẵn sàng ở bên anh.