Ánh Sáng Cuối Đường Hầm - Chương 3
Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Cảnh 1: Công viên
Minh đang đi dạo vô định trong công viên, lòng trĩu nặng và không biết đi đâu. Anh ngồi xuống một chiếc ghế đá, nhìn ra hồ nước trước mặt, nhưng tâm trí anh vẫn xoay quanh nỗi đau mất mát.
Minh: (thì thầm) “Lan à, anh thực sự không biết phải làm gì nữa.”
Một người phụ nữ trẻ, Hương, đang phát tờ rơi về nhóm hỗ trợ tâm lý. Cô nhận thấy Minh ngồi lặng lẽ và đôi mắt anh đầy u ám. Hương quyết định tiếp cận anh.
Hương: “Xin chào anh, anh có ổn không?”
Minh nhìn lên, thấy Hương với ánh mắt quan tâm. Anh ngần ngại một chút nhưng rồi gật đầu nhẹ.
Minh: “Tôi… tôi ổn, chỉ là đang suy nghĩ một chút thôi.”
Hương: “Tôi là Hương, tôi làm tình nguyện viên cho một nhóm hỗ trợ tâm lý. Nhìn anh, tôi đoán có lẽ anh đang gặp khó khăn gì đó. Anh có muốn chia sẻ không?”
Minh: (thở dài) “Tôi mất vợ cách đây không lâu. Cuộc sống từ đó trở nên rất khó khăn.”
Hương: “Tôi rất tiếc khi nghe điều đó. Mất người thân là một trải nghiệm rất đau đớn. Nhóm của chúng tôi thường tổ chức các buổi gặp gỡ để mọi người có thể chia sẻ và tìm sự hỗ trợ lẫn nhau. Anh có muốn tham gia không?”
Minh im lặng, nhìn Hương với ánh mắt do dự. Anh chưa từng nghĩ đến việc chia sẻ nỗi đau của mình với người lạ.
Minh: “Tôi không biết… Tôi không chắc liệu điều đó có giúp được gì không.”
Hương: “Tôi hiểu cảm giác của anh. Nhưng đôi khi, chỉ cần có ai đó lắng nghe cũng có thể làm cho chúng ta cảm thấy nhẹ lòng hơn. Anh không cần phải đối mặt với nỗi đau này một mình.”
Minh: (nhìn vào tờ rơi Hương đưa) “Có lẽ… tôi sẽ thử. Cảm ơn cô, Hương.”
Hương: “Không có gì. Buổi họp của nhóm sẽ diễn ra vào thứ ba hàng tuần tại trung tâm cộng đồng. Nếu anh cần bất cứ điều gì, đừng ngần ngại liên hệ với tôi.”
Cảnh 2: Nhà của Minh
Minh trở về nhà, cảm thấy một chút nhẹ nhõm sau cuộc trò chuyện với Hương. Anh đặt tờ rơi lên bàn và nhìn nó một lúc lâu, suy nghĩ về việc tham gia nhóm hỗ trợ.
Minh: (nói với chính mình) “Lan à, anh không biết liệu điều này có giúp được gì không, nhưng anh sẽ thử. Vì em, anh sẽ cố gắng.”
Cảnh 3: Buổi họp nhóm hỗ trợ tâm lý
Minh bước vào phòng họp, cảm thấy hơi lạc lõng và lo lắng. Anh nhìn xung quanh, thấy nhiều người đang trò chuyện với nhau. Hương tiến lại gần anh với nụ cười ấm áp.
Hương: “Chào Minh, rất vui vì anh đã đến. Hãy ngồi xuống và thoải mái nhé. Mọi người ở đây đều rất thân thiện.”
Minh ngồi xuống ghế, lắng nghe những câu chuyện của những người khác. Mỗi người đều có những nỗi đau và khó khăn riêng, nhưng họ chia sẻ với nhau bằng sự chân thành và cảm thông.
Người tham gia 1: “Sau khi mất mẹ, tôi đã rất đau khổ và không biết phải làm sao để tiếp tục. Nhưng nhờ nhóm này, tôi đã tìm lại được niềm tin vào cuộc sống.”
Người tham gia 2: “Chúng ta đều ở đây vì một lý do chung: chúng ta cần sự hỗ trợ và không muốn đối mặt với nỗi đau một mình.”
Hương nhìn Minh, động viên anh chia sẻ câu chuyện của mình.
Hương: “Minh, anh có muốn chia sẻ gì với mọi người không? Không cần phải vội, chỉ cần anh cảm thấy thoải mái.”
Minh nhìn mọi người, cảm nhận sự ấm áp và sẵn lòng lắng nghe. Anh quyết định mở lòng.
Minh: “Tôi… tôi là Minh. Tôi mất vợ cách đây không lâu, và từ đó tôi cảm thấy cuộc sống trở nên vô nghĩa. Nhưng hôm nay, nhờ Hương, tôi quyết định đến đây để tìm kiếm sự giúp đỡ.”
Mọi người lắng nghe với sự cảm thông, và Minh cảm thấy một phần gánh nặng trong lòng mình được gỡ bỏ.
Hương: “Cảm ơn anh, Minh. Anh đã rất dũng cảm khi chia sẻ câu chuyện của mình. Chúng tôi ở đây để cùng anh vượt qua nỗi đau này.”
Minh cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, nhận ra rằng anh không cô đơn trong cuộc hành trình này. Cuộc gặp gỡ định mệnh với Hương đã mở ra một cánh cửa mới, đưa anh đến gần hơn với ánh sáng cuối đường hầm.