Ánh Sáng Trong Bóng Tối - Chương 3
Chương 3: Cuộc đua với thời gian
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng ban ngày len lỏi qua cửa sổ nhỏ, chiếu vào căn phòng thí nghiệm của Thomas Edison. Tuy nhiên, anh vẫn không ngừng nghỉ. Bên ngoài, thế giới tiếp tục chuyển động, nhưng đối với Edison, mọi thứ dường như chỉ xoay quanh một mục tiêu duy nhất: giữ cho ánh sáng điện cháy sáng lâu hơn.
Trong căn phòng bừa bộn với các dụng cụ thí nghiệm, sợi dây carbon đã được thay thế bằng một chất liệu khác – bạch kim. Đây là một kim loại đắt đỏ, nhưng có khả năng chịu nhiệt tốt hơn. Edison biết rằng nếu muốn thành công, anh phải sẵn sàng thử mọi thứ, kể cả việc sử dụng những vật liệu quý giá nhất.
“Thomas, bữa sáng đã sẵn sàng rồi,” Mary bước vào phòng với một khay đồ ăn. Cô đã quen với việc phải nhắc nhở chồng mình ăn uống đều đặn, vì anh thường quá tập trung vào công việc mà quên mất thời gian.
Edison ngẩng đầu lên, đôi mắt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng cũng đầy quyết tâm. “Cảm ơn em, Mary. Nhưng anh cần hoàn thành thử nghiệm này trước đã. Anh nghĩ bạch kim có thể là câu trả lời.”
Mary đặt khay đồ ăn xuống bàn, nhìn chồng mình với sự lo lắng. “Anh đã làm việc không ngừng nghỉ suốt nhiều ngày qua. Em sợ rằng sức khỏe của anh sẽ không chịu nổi. Anh có nhớ lần trước khi anh làm việc quá sức, anh đã ngất xỉu không?”
Edison cười nhẹ, cố gắng trấn an vợ mình. “Anh biết, Mary, nhưng lần này khác. Anh cảm thấy mình đang rất gần với đích rồi. Một chút nữa thôi, anh hứa sẽ nghỉ ngơi.”
Mary thở dài, nhưng cô biết không thể ngăn cản chồng mình. “Anh nhớ giữ lời hứa đấy, Thomas,” cô nói, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại Edison tiếp tục công việc của mình.
Edison lại cẩn thận lắp sợi bạch kim vào chiếc bóng đèn, kết nối dây điện, và bật công tắc. Một lần nữa, căn phòng chìm vào sự im lặng tuyệt đối. Edison nín thở, đôi mắt không rời khỏi bóng đèn. Và rồi, ánh sáng lóe lên, lần này mạnh mẽ hơn trước.
“Được rồi… đã sáng rồi,” Edison thì thầm, gần như không dám tin vào điều mình đang thấy. Bóng đèn sáng hơn, và dường như ổn định hơn. Thời gian trôi qua, và ánh sáng vẫn không tắt. Edison cảm thấy trái tim mình đập mạnh, từng nhịp đập hòa cùng với nhịp sáng của bóng đèn.
Nhưng rồi, sau khoảng hai mươi phút, ánh sáng bắt đầu yếu dần. Sợi bạch kim trong bóng đèn nóng lên quá mức, và rồi nó cũng bị đốt cháy, để lại một làn khói mờ. Edison nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự thất vọng tràn ngập.
“Vẫn chưa đủ,” anh tự nhủ. “Chỉ cần thêm chút nữa, thêm một chút nữa thôi…”
Edison không thể chờ đợi thêm. Anh gọi nhóm cộng sự của mình đến, bao gồm những kỹ sư và nhà khoa học mà anh tin tưởng nhất. Họ đều biết rằng thời gian không đứng về phía họ. Những đối thủ cạnh tranh cũng đang nỗ lực phát triển các giải pháp chiếu sáng khác. Cuộc đua để trở thành người đầu tiên phát minh ra bóng đèn điện hoạt động tốt nhất đang diễn ra quyết liệt.
“Chúng ta cần tăng tốc,” Edison nói với nhóm cộng sự khi họ tập trung quanh bàn làm việc. “Chúng ta đã đến rất gần với thành công. Nhưng nếu chúng ta muốn đưa bóng đèn này ra thị trường, chúng ta phải hoàn thiện nó càng nhanh càng tốt.”
“Thưa ngài Edison,” một trong những kỹ sư, John Kruesi, lên tiếng. “Tôi đã suy nghĩ về việc sử dụng các vật liệu khác cho sợi đốt. Có lẽ chúng ta nên thử nghiệm với sợi tre được carbon hóa. Nó có thể không bền bằng bạch kim, nhưng nó rẻ hơn và dễ dàng sản xuất hàng loạt hơn.”
Edison nhìn John với sự ngạc nhiên. “Sợi tre? Một ý tưởng thú vị. Nhưng liệu nó có thể chịu được nhiệt độ cao mà không bị cháy rụi ngay lập tức không?”
John gật đầu, ánh mắt anh lộ rõ sự tự tin. “Tôi tin rằng nếu chúng ta carbon hóa sợi tre đúng cách, nó có thể tạo ra một sợi đốt bền vững và chi phí thấp hơn nhiều. Chúng ta có thể sản xuất hàng loạt với giá thành rẻ.”
Edison im lặng suy nghĩ, rồi anh gật đầu. “Được, chúng ta sẽ thử. Nhưng chúng ta phải hành động nhanh chóng. Thời gian không đứng về phía chúng ta.”
Cả nhóm bắt tay vào việc ngay lập tức. Các sợi tre được chuẩn bị, carbon hóa và lắp vào các bóng đèn để thử nghiệm. Edison không ngừng thúc giục, giám sát mọi bước trong quá trình. Anh biết rằng nếu họ có thể tìm ra giải pháp này, nó sẽ cách mạng hóa thế giới.
Ngày qua ngày, các thí nghiệm liên tục diễn ra. Edison hiếm khi rời khỏi phòng thí nghiệm, và mỗi khi thất bại, anh lại càng quyết tâm hơn. Mỗi lần bóng đèn tắt ngúm, anh không cảm thấy thất vọng mà xem đó là một bước tiến nhỏ, loại bỏ những cách làm không hiệu quả.
“Thomas, hãy nhớ nghỉ ngơi,” Mary nhắc nhở mỗi khi mang thức ăn vào phòng. Nhưng cô cũng hiểu rằng trong mắt Edison, thời gian là thứ xa xỉ mà anh không thể lãng phí.
Và rồi, sau nhiều ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Bóng đèn với sợi tre carbon hóa sáng lên, mạnh mẽ và bền bỉ. Giờ đây, nó có thể cháy sáng hàng giờ mà không tắt.
Edison nhìn vào bóng đèn, đôi mắt anh tràn ngập niềm vui. “Cuối cùng, chúng ta đã làm được,” anh nói, giọng anh run lên vì xúc động.
Mary bước vào phòng, nhìn thấy bóng đèn vẫn đang cháy sáng. Cô mỉm cười, nước mắt lưng tròng. “Thomas, anh đã thành công rồi. Anh đã mang ánh sáng đến với thế giới.”
Edison đứng đó, nhìn vào ngọn đèn sáng, cảm nhận một cảm giác hài lòng sâu sắc. Nhưng anh biết rằng cuộc đua chưa kết thúc. Bước tiếp theo là đưa phát minh này ra thế giới, để ánh sáng này chiếu sáng mọi nơi, mang lại hy vọng và sự tiến bộ cho nhân loại.
“Chúng ta đã làm được một phần lớn, Mary,” Edison nói, ánh mắt anh đầy quyết tâm. “Nhưng giờ là lúc bắt đầu cuộc hành trình lớn hơn. Anh sẽ mang ánh sáng này đến mọi ngôi nhà, mọi thành phố, để không ai phải sống trong bóng tối nữa.”
Trong căn phòng nhỏ ở New Jersey, Edison và những cộng sự của mình đã vượt qua một cột mốc quan trọng. Nhưng hành trình của họ vẫn còn dài, với những thử thách và cơ hội đang chờ đợi ở phía trước. Và Edison biết rằng, với sự kiên trì và đam mê, không gì là không thể.