Bác Sĩ Của Những Linh Hồn - Chương 1
Chương 1: Cuộc sống yên bình
Trong thành phố Rome lấp lánh ánh đèn của thế kỷ thứ ba, bác sĩ Aurelius sống một cuộc đời dường như bình dị nhưng đầy ý nghĩa. Ông là một người đàn ông trung niên, có bộ râu đen, đôi mắt sáng và trái tim ấm áp. Mỗi ngày, Aurelius dành hàng giờ trong phòng khám nhỏ của mình, nơi mà hương thảo dược và tiếng rì rào của những cuộc trò chuyện tạo nên một không gian yên bình.
Một buổi sáng, khi ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, Aurelius đang chuẩn bị cho ngày làm việc của mình. “Chao ôi, bữa sáng của con đâu rồi?” ông gọi lớn khi thấy con trai nhỏ, Marcus, đang lén lút rời khỏi nhà.
“Con đi chơi với bạn!” Marcus đáp, nụ cười tươi rói hiện rõ trên gương mặt. Aurelius lắc đầu, nhưng không thể ngăn nổi nụ cười. “Coi chừng đừng để mẹ con biết nhé!”
Bà Claudia, vợ của Aurelius, xuất hiện từ bếp với một đĩa bánh mì và phô mai. “Aurelius, anh lại cho phép cậu bé đi chơi mà không ăn sáng sao? Em không thể để anh nuông chiều con như thế!” Bà mỉm cười nhưng có chút trách móc.
“Chỉ là một bữa sáng thôi mà, Claudia. Marcus sẽ không chết nếu thiếu chút phô mai,” Aurelius đáp với ánh mắt trêu chọc. Cả hai cùng cười, và không khí gia đình trở nên ấm áp hơn.
Sau bữa sáng, Aurelius mở cửa phòng khám, chào đón bệnh nhân đầu tiên của ngày hôm đó. Một người phụ nữ lớn tuổi, bà Elda, bước vào với gương mặt lo âu. “Chào bác sĩ, tôi không biết phải làm gì với cơn đau đầu của mình.”
Aurelius dẫn bà đến ghế khám và hỏi: “Bà đã ăn gì sáng nay chưa? Đau đầu có thể do thiếu nước hoặc thức ăn.”
“Chỉ một ít bánh mì,” bà Elda thở dài. “Tôi lo lắng quá, bác sĩ ạ.”
Ông cười nhẹ nhàng và bắt đầu kiểm tra tình trạng sức khỏe của bà. “Bà cần chăm sóc bản thân nhiều hơn. Hãy nhớ uống đủ nước và ăn đủ bữa. Cuộc sống không thể chỉ xoay quanh những lo toan.”
Trong khi bà Elda rời khỏi phòng khám với nụ cười mãn nguyện, Aurelius cảm thấy tự hào về công việc của mình. Mỗi bệnh nhân mà ông giúp đỡ là một niềm vui lớn lao. Ông tin rằng nghề bác sĩ không chỉ là chữa trị cơ thể mà còn là chữa lành tâm hồn.
Khi chiều đến, Aurelius gặp một người bạn cũ, Gaius, đang ngồi ở quán cà phê gần đó. Gaius là một chiến binh đã nghỉ hưu, và sự khắc khổ trên gương mặt ông phản ánh những gì mà ông đã trải qua trong cuộc đời. “Aurelius, anh vẫn không thay đổi,” Gaius cười, nhưng ánh mắt ông lại trầm tư.
“Chúng ta đều thay đổi, Gaius. Cuộc sống là một chuỗi những biến chuyển không ngừng. Nhưng sao anh lại có vẻ lo âu như vậy?” Aurelius hỏi, chăm chú nhìn bạn.
Gaius thở dài. “Có nhiều chuyện đang xảy ra. Chính quyền đang thắt chặt kiểm soát. Tôi nghe nói có nhiều người bị bắt vì đức tin của họ.”
Aurelius nhíu mày. “Anh đang nói về các tín đồ Cơ đốc giáo sao? Họ chỉ là những người bình thường, sống cuộc sống của mình. Tại sao lại phải bức hại họ?”
“Đó là thời kỳ khó khăn, bạn à. Họ là kẻ thù của đế chế trong mắt những kẻ cầm quyền,” Gaius đáp, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói.
“Điều đó thật đáng sợ,” Aurelius nói. “Nhưng chúng ta có thể làm gì? Chúng ta không thể đứng yên nhìn sự bất công.”
“Đúng vậy, nhưng tôi không biết chúng ta có thể giúp họ như thế nào. Tình hình đang trở nên tồi tệ hơn từng ngày,” Gaius thở dài, uống một ngụm rượu vang.
Aurelius suy tư, nhưng sự lo lắng của Gaius càng khiến ông quyết tâm hơn. Ông quay về nhà, nơi Marcus đang chơi đùa. Ánh mắt của đứa trẻ đầy sự hồn nhiên, và Aurelius thầm mong rằng con trai mình sẽ không bao giờ phải đối mặt với sự tàn bạo của thế giới bên ngoài.
“Bố ơi, khi nào thì chúng ta có thể đi câu cá?” Marcus hỏi, ánh mắt đầy háo hức.
“Cuối tuần này nhé, con yêu. Chúng ta sẽ có một ngày thật tuyệt vời bên nhau,” Aurelius mỉm cười, cảm nhận được hạnh phúc trong từng khoảnh khắc bên con trai.
Tối hôm đó, khi cả gia đình quây quần bên nhau, Aurelius cảm thấy bình yên. Nhưng trong thâm tâm, ông biết rằng bão tố đang đến gần, và cuộc sống yên bình này có thể không kéo dài lâu. Những cuộc trò chuyện với Gaius vẫn vang vọng trong đầu ông, khiến ông cảm thấy trăn trở. “Liệu tôi có thể làm gì để bảo vệ những người yếu đuối, nếu như tình hình trở nên tồi tệ?”
Aurelius thầm hứa với bản thân rằng ông sẽ không để sự sợ hãi lấn át lý tưởng của mình. Ông sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ những tín đồ Cơ đốc giáo và giữ vững niềm tin vào nhân loại. Cuộc sống của ông không chỉ dành cho riêng mình, mà còn cho những người khác—những người cần được chữa lành cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Khi ánh đèn trong căn nhà nhỏ dần tắt, Aurelius biết rằng ngày mai sẽ là một thử thách mới, và ông sẽ không ngừng chiến đấu cho những điều tốt đẹp.