Bác Sĩ Của Những Linh Hồn - Chương 2
Chương 2: Tín đồ Cơ đốc giáo
Sáng hôm sau, Aurelius thức dậy với cảm giác nặng nề trong lòng. Mặc dù bầu trời xanh tươi sáng, ông vẫn không thể xua đi sự lo lắng về những điều mà Gaius đã chia sẻ. Sau bữa sáng nhanh chóng, ông quyết định sẽ ghé thăm khu phố nơi mà nhiều tín đồ Cơ đốc giáo sinh sống.
Khi ông bước ra ngoài, không khí trong lành len lỏi qua từng ngóc ngách của Rome. Aurelius đi bộ qua những con đường quen thuộc, nơi những người bán hàng rong chào mời khách qua đường, cùng với tiếng ồn ào của thành phố đang thức dậy. Nhưng hôm nay, trái tim ông nặng trĩu. Ông không biết rằng quyết định này sẽ thay đổi cuộc đời ông mãi mãi.
Đến khu phố nhỏ nơi những tín đồ sinh sống, Aurelius cảm thấy một bầu không khí khác lạ. Những ngôi nhà giản dị, những tiếng thì thầm và ánh mắt lo âu từ những người dân nơi đây khiến ông cảm thấy mình đang ở trong một vùng đất bị lãng quên.
“Chào bác sĩ!” Một giọng nói yếu ớt vang lên. Aurelius quay lại và thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, Lydia, đứng trước cửa nhà. Cô có gương mặt thanh tú, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng.
“Chào Lydia. Cô có cần gì không?” Aurelius hỏi, cảm thấy sự khẩn thiết trong giọng nói của cô.
“Tôi nghe nói bác sĩ có thể giúp đỡ,” cô nói, giọng nói lạc đi. “Có một số người trong nhóm chúng tôi bị ốm. Chúng tôi không dám đến bệnh viện.”
Aurelius gật đầu, cảm thấy một cảm giác thúc giục trong lòng. “Hãy dẫn tôi đến đó.”
Họ đi qua những con hẻm nhỏ, tránh né ánh mắt tò mò của những người hàng xóm. Lydia dẫn ông đến một căn nhà cũ kỹ, nơi mà nhóm tín đồ đang tụ tập. Khi bước vào, Aurelius cảm nhận được sự nặng nề trong không khí. Những người đang ngồi bên trong có vẻ mệt mỏi, một vài người đang nằm trên giường, ánh mắt họ lộ rõ sự sợ hãi.
“Cảm ơn bác sĩ đã đến,” một người đàn ông lớn tuổi lên tiếng, giọng yếu ớt. “Chúng tôi rất cần sự giúp đỡ.”
Aurelius bắt đầu kiểm tra từng người, sử dụng những kiến thức y học mà ông đã học được. Ông phát hiện ra nhiều người đang bị sốt, trong khi một vài người khác có dấu hiệu của bệnh truyền nhiễm.
“Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng,” ông nói. “Tôi sẽ cần một số nguyên liệu y tế. Có ai có thể giúp tôi không?”
“Chúng tôi có một ít thảo dược ở đây,” Lydia nhanh chóng trả lời. “Nhưng chúng tôi phải cẩn thận.”
Trong lúc Aurelius bận rộn với công việc, Lydia không ngừng giúp đỡ. Cô đi lại giữa các phòng, lấy nước và thuốc từ những ngăn tủ cũ. Họ cùng nhau tạo ra những loại thuốc từ thảo dược, và Aurelius giải thích cho Lydia về từng bước.
“Cảm ơn bác sĩ,” Lydia nói, khi thấy ông chăm sóc cho một người phụ nữ lớn tuổi đang hấp hối. “Ông thật sự là một thiên thần.”
“Đừng gọi tôi như vậy,” Aurelius nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Lydia. “Tôi chỉ làm những gì mình có thể. Nhưng cô cũng đang làm một việc lớn lao.”
Thời gian trôi qua, và Aurelius cảm thấy tinh thần mình trở nên mạnh mẽ hơn. Ông đã chữa trị cho nhiều người, nhưng vẫn còn một vài bệnh nhân cần sự chăm sóc đặc biệt. Mệt mỏi, nhưng không thể ngừng lại, ông quyết định sẽ ở lại cho đến khi tất cả được chữa trị.
Bất chợt, có tiếng đập cửa mạnh. Cả căn phòng chìm vào im lặng, mọi người nhìn nhau hoảng sợ. “Họ đến rồi!” một người phụ nữ thì thào, nét mặt tái mét.
“Chúng ta phải trốn đi!” Lydia khẩn trương. “Bác sĩ, hãy đi trước!”
Nhưng Aurelius không thể. Ông cảm thấy có trách nhiệm với những người đang phụ thuộc vào mình. “Tôi không thể rời bỏ họ,” ông đáp kiên quyết.
Cánh cửa bị đập mạnh, và một nhóm lính La Mã xông vào. “Tất cả đứng yên!” một viên sĩ quan quát. Ánh mắt ông sắc lạnh và đầy uy quyền.
Aurelius lập tức đứng dậy. “Hãy để họ yên! Họ cần sự giúp đỡ,” ông nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chúng tôi không có thời gian cho những kẻ theo đạo này!” viên sĩ quan đáp lại. “Bắt lấy họ!”
Lydia nắm lấy tay Aurelius. “Bác sĩ, hãy chạy đi!” cô la lên, nhưng ông đã quyết định.
“Không, tôi sẽ không để họ bị bắt.” Aurelius bước tới phía trước, trái tim đập mạnh.
Viên sĩ quan nhìn ông chằm chằm. “Anh đang cản trở công việc của chúng tôi. Chúng ta không cần phải tranh cãi.”
“Nhưng họ không phải là kẻ thù của đế chế!” Aurelius nói, giọng ông vang lên. “Họ chỉ là những con người, giống như chúng ta.”
Trong khoảnh khắc căng thẳng, viên sĩ quan hạ thấp giọng. “Nếu anh không rời khỏi đây ngay, tôi sẽ buộc phải bắt cả hai.”
Những người trong phòng nhìn nhau, sự sợ hãi hiện rõ. Aurelius cảm thấy áp lực nhưng vẫn không nhụt chí. “Tôi sẽ không để họ bị tổn thương. Hãy để tôi giúp họ.”
Viên sĩ quan trừng mắt, nhưng có vẻ như ông cũng chùn bước. “Hãy nhớ, bác sĩ. Đừng để bản thân rơi vào vòng tay của những kẻ không biết điều.”
Cuối cùng, viên sĩ quan ra hiệu cho lính rời khỏi căn phòng. Aurelius thở phào nhẹ nhõm nhưng biết rằng đây chỉ là khởi đầu của những rắc rối.
“Cảm ơn bác sĩ,” Lydia nói, nước mắt lưng tròng. “Nhưng chúng ta không thể tiếp tục ở đây. Họ sẽ quay lại.”
“Chúng ta phải tìm một nơi an toàn hơn,” Aurelius đồng ý. Ông quay lại nhìn những người bệnh nhân và biết rằng mình đã quyết định đi theo một con đường mới—một con đường mà ông chưa từng tưởng tượng.
“Chúng ta sẽ không để ai bị tổn thương thêm nữa,” ông hứa với chính mình và nhóm tín đồ. Cảm giác mạnh mẽ về trách nhiệm lấp đầy ông, và Aurelius biết rằng cuộc đời yên bình mà ông đã sống giờ đây đã biến mất mãi mãi.