Bác sĩ của Quân đội Alexander - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu của cuộc hành trình
Athens vào một buổi sáng mùa hè, ánh nắng mặt trời trải dài trên những con phố lát đá. Những tiếng gọi rao hàng và tiếng cười nói của người dân vang vọng khắp nơi. Giữa dòng người đông đúc, Thales, một bác sĩ trẻ tuổi, đang đứng bên cửa sổ của một phòng khám nhỏ, nhìn ra bên ngoài với đôi mắt đầy trăn trở.
“Thales, sao hôm nay anh lại trầm ngâm vậy?” Một người bạn tên Callias bước vào, nháy mắt với anh. “Chẳng lẽ lại mơ mộng về những cuốn sách y học mới?”
“Không, Callias,” Thales đáp, giọng anh trầm xuống. “Mình đang nghĩ về những cuộc chiến mà Alexander đang chinh phục. Họ cần những bác sĩ, những người có thể cứu sống họ.”
“Đúng, nhưng anh không thể ra chiến trường,” Callias lắc đầu. “Điều đó thật nguy hiểm! Anh là bác sĩ, không phải chiến binh.”
“Nhưng nếu không có người như mình, nhiều chiến binh sẽ phải chịu đựng nỗi đau mà mình có thể ngăn chặn,” Thales nói, ánh mắt kiên quyết. “Mình phải làm gì đó.”
Gió thổi qua khung cửa sổ, mang theo mùi biển cả. Thales quay lưng lại và nhìn ra biển Aegean, nơi có những con thuyền buồm đang rời bến. Sau một phút im lặng, anh nói:
“Mình quyết định rồi. Mình sẽ gia nhập quân đội của Alexander.”
Callias mở to mắt. “Anh không đùa đấy chứ? Nếu anh đi, ai sẽ chăm sóc cho những người bệnh ở đây?”
“Có lẽ mình sẽ quay lại,” Thales cười nhẹ. “Nhưng mình cần phải làm điều này. Không chỉ vì y học, mà còn vì đất nước.”
“Được thôi, nhưng hãy cẩn thận,” Callias thở dài. “Mình sẽ cầu nguyện cho anh.”
Sáng hôm sau, Thales lên đường đến trại quân đội của Alexander. Dưới ánh nắng chói chang, anh nhìn thấy những người lính hùng mạnh đang luyện tập, những tiếng kêu hô và tiếng thép va vào nhau vang vọng trong không khí.
“Tôi muốn gặp Alexander!” Thales nói với một người lính đứng canh.
“Anh ta đang ở trong lều,” người lính trả lời. “Nhưng không phải ai cũng có thể gặp.”
“Chỉ cần cho tôi một phút,” Thales nài nỉ. “Tôi là bác sĩ và tôi có thể giúp quân đội.”
Người lính nhíu mày nhưng cuối cùng gật đầu. “Đi vào, nhưng hãy nhớ, không được gây rắc rối.”
Thales bước vào lều, nơi Alexander đang ngồi với một vài vị tướng. Anh quỳ xuống, hơi thở gấp gáp.
“Bệ hạ,” Thales nói, “Tôi là Thales, một bác sĩ từ Athens. Tôi muốn phục vụ trong quân đội của ngài.”
Alexander nhìn Thales với ánh mắt sắc lạnh. “Tại sao một bác sĩ lại muốn chiến đấu? Điều đó không phải là công việc của các ngươi.”
“Bệ hạ, trong chiến tranh, không chỉ có chiến đấu mà còn có cả cứu chữa,” Thales nói, giọng anh tràn đầy quyết tâm. “Tôi có thể cứu sống những người lính mà ngài đã gửi đi chiến đấu.”
“Tôi cần những người chiến binh, không phải những kẻ yếu đuối,” Alexander đáp, giọng có chút nghiêm khắc.
“Nhưng bệ hạ,” một tướng lĩnh đứng cạnh lên tiếng, “Một bác sĩ có thể cứu hàng trăm mạng sống. Hãy cho cậu ấy một cơ hội.”
Alexander suy tư trong giây lát trước khi gật đầu. “Rất tốt. Nhưng nếu cậu muốn phục vụ, cậu phải chứng minh khả năng của mình.”
“Cảm ơn bệ hạ!” Thales thốt lên, lòng tràn đầy hy vọng.
Trong những ngày tiếp theo, Thales hòa nhập vào cuộc sống quân đội. Anh học hỏi từ những người lính, giúp đỡ họ trong việc chăm sóc sức khỏe, từ việc băng bó vết thương đến việc chuẩn bị những loại thuốc cần thiết.
Một buổi chiều, khi đang chăm sóc cho một người lính bị thương tên Darius, Thales nhận thấy sự kiên cường trong ánh mắt của anh ta.
“Tại sao anh lại tham gia chiến tranh?” Thales hỏi, khi anh băng bó vết thương cho Darius.
“Để bảo vệ quê hương,” Darius đáp, giọng điềm tĩnh. “Chúng ta chiến đấu không chỉ vì Alexander, mà còn vì tự do của chúng ta.”
“Còn anh?” Darius tiếp tục. “Tại sao một bác sĩ lại muốn vào đây?”
“Để cứu sống,” Thales trả lời, cảm xúc dâng trào. “Tôi muốn cống hiến cho người khác. Không ai nên chết chỉ vì không có ai chăm sóc.”
Darius gật đầu. “Thales, anh có một trái tim lớn. Đó là điều mà quân đội cần.”
Khi thời gian trôi qua, Thales dần trở thành một phần quan trọng của đoàn quân. Mỗi trận chiến, anh đều ở bên cạnh các chiến binh, chăm sóc cho họ. Trong một trận chiến khốc liệt gần Granicus, Thales đã chứng kiến những khoảnh khắc thảm khốc. Sau trận đánh, anh đã làm việc không ngừng nghỉ để cứu chữa cho những người bị thương.
“Thales! Cần giúp!” một chiến binh gọi. Anh nhìn quanh và thấy một người lính trẻ, mặt xanh xao, nằm trên mặt đất.
“Giữ vững!” Thales nói, anh chạy lại, quỳ xuống bên cạnh người lính. “Tôi ở đây, hãy để tôi giúp anh.”
“Cảm ơn… tôi… tôi không thể…” người lính thều thào.
“Đừng nói vậy,” Thales trấn an. “Hãy hít thở và để tôi giúp anh.” Anh nhanh chóng băng bó vết thương và tiêm thuốc giảm đau.
Sau khi chăm sóc cho người lính, Thales đứng dậy, mệt mỏi nhưng quyết tâm. Trong tâm trí anh, những cuộc chiến này không chỉ là sự chinh phục, mà còn là cuộc chiến vì sự sống.
“Cảm ơn anh, bác sĩ,” người lính thều thào, ánh mắt biết ơn.
“Đừng lo, tôi sẽ luôn ở đây để giúp đỡ,” Thales mỉm cười. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều khó khăn, nhưng anh đã sẵn sàng đối mặt với chúng. Cuộc hành trình của anh mới chỉ bắt đầu, và trái tim đầy nhiệt huyết của anh sẽ dẫn lối cho những bước tiếp theo.
Kết thúc chương 1
Hy vọng chương đầu tiên này sẽ mang đến cho bạn một khởi đầu hấp dẫn cho câu chuyện của mình! Nếu bạn cần điều chỉnh hoặc bổ sung gì, hãy cho tôi biết nhé!