Bác sĩ của Quân đội Alexander - Chương 2
Chương 2: Gặp gỡ Alexander
Sau những trận chiến đầu tiên, Thales dần quen với cuộc sống trong quân đội. Mỗi ngày đều có những thử thách mới, nhưng lòng quyết tâm của anh chưa bao giờ giảm sút. Trong một buổi sáng, khi ánh nắng mặt trời le lói xuyên qua những tán cây, Thales được triệu tập đến lều lớn của Alexander, nơi các tướng lĩnh đang họp bàn chiến lược.
“Đến đây, Thales,” một người lính ra hiệu cho anh. “Bệ hạ muốn gặp cậu.”
Tim Thales đập thình thịch khi anh bước vào. Lều lớn được trang trí đơn giản nhưng mang lại cảm giác quyền uy, với ánh nến lung linh và những bản đồ trải dài trên bàn. Alexander ngồi ở giữa, cùng với các tướng lĩnh, ánh mắt sắc lạnh của ông khiến Thales cảm thấy vừa kính trọng vừa lo sợ.
“Bác sĩ Thales,” Alexander bắt đầu, giọng ông vang vọng. “Tôi đã nghe nhiều điều tốt đẹp về cậu từ những người lính. Cậu đã cứu sống nhiều mạng sống trong các trận chiến vừa qua.”
“Cảm ơn bệ hạ,” Thales đáp, cảm thấy nhút nhát trước sự chú ý của mọi người. “Tôi chỉ làm những gì mình có thể.”
“Cậu sẽ có một cơ hội lớn hơn,” Alexander nói, ánh mắt không rời khỏi Thales. “Chúng ta đang chuẩn bị cho một cuộc chinh phạt lớn hơn, và tôi cần cậu ở bên cạnh tôi.”
“Chinh phạt ở đâu, bệ hạ?” Thales hỏi, lòng đầy hồi hộp.
“Chúng ta sẽ tiến vào Persia,” Alexander trả lời. “Đó là nơi mà kẻ thù của chúng ta đang tập trung. Tôi cần cậu không chỉ để chữa trị cho quân lính, mà còn để ghi lại những kiến thức y học mà cậu biết.”
“Đó là vinh dự của tôi,” Thales thốt lên.
“Rất tốt,” Alexander gật đầu. “Hãy chuẩn bị cho chuyến đi. Chúng ta sẽ xuất phát vào sáng mai.”
Sáng hôm sau, đoàn quân bắt đầu hành trình mới. Thales chuẩn bị hành lý của mình, mang theo thuốc men và dụng cụ y tế cần thiết. Trong lúc mọi người đang tập trung, Darius lại gần anh, vẻ mặt hào hứng.
“Chúng ta sắp tới Persia!” Darius nói. “Tôi cảm thấy như một cuộc phiêu lưu lớn đang chờ đợi.”
“Đúng vậy, nhưng cũng đầy rủi ro,” Thales đáp, sắp xếp lại các lọ thuốc. “Chúng ta sẽ đối mặt với nhiều thử thách.”
“Chúng ta là những chiến binh,” Darius nháy mắt. “Đó chính là công việc của chúng ta.”
Trên đường đi, Thales thường trò chuyện với Darius và các chiến binh khác. Họ chia sẻ những câu chuyện về quê hương, về gia đình và những điều mà họ khao khát khi trở về sau chiến tranh. Thales cảm thấy gần gũi hơn với những người lính, những người đã trở thành bạn bè và đồng đội của mình.
“Thales!” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Thales quay lại, và thấy Alexander đang đi về phía anh, cùng với một vài tướng lĩnh.
“Cậu đã chuẩn bị xong chưa?” Alexander hỏi.
“Tôi đã sẵn sàng, bệ hạ,” Thales trả lời, giọng tự tin hơn. “Tôi sẽ làm hết sức mình để hỗ trợ quân đội.”
“Cậu có biết về y học cổ truyền của người Ba Tư không?” Alexander hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
“Chưa, bệ hạ,” Thales thừa nhận. “Nhưng tôi rất muốn học hỏi. Tôi tin rằng chúng ta có thể tìm ra những phương pháp mới để chữa trị.”
“Thế thì cậu nên hỏi những người dân địa phương khi chúng ta đến đó,” Alexander gợi ý. “Họ có thể biết những thứ mà chúng ta không biết.”
“Rất tốt,” Thales nói, lòng đầy háo hức. “Tôi sẽ tận dụng cơ hội đó.”
Khi đoàn quân tiến vào lãnh thổ của Persia, khung cảnh xung quanh chuyển từ những cánh đồng xanh tươi sang những vùng đất khô cằn hơn. Những ngọn núi hùng vĩ ở xa xa như một bức tranh hùng vĩ, nhưng không khí đầy căng thẳng. Mọi người đều cảm nhận được sự gần gũi của cuộc chiến.
Trong một đêm cắm trại, Thales ngồi bên ngọn lửa trại, các chiến binh quây quần quanh, kể cho nhau những câu chuyện hài hước để xua đi sự lo lắng. Darius bắt đầu một câu chuyện về một chiến binh khác, khiến mọi người cười phá lên.
“Thales, anh có biết không? Có một lần, tôi đã thấy một chiến binh quên cả tên mình khi đứng trước mặt Alexander,” Darius cười lớn. “Anh ta nói: ‘Thưa bệ hạ, tôi là… uh… chiến binh số mười!’”
Mọi người cười ầm ĩ. Thales cảm thấy sự gắn kết và tình đồng đội đang dần lớn lên giữa họ. Anh nhìn thấy sự dũng cảm trong ánh mắt của những chiến binh xung quanh mình.
“Darius, nếu một ngày nào đó tôi quên tên mình, hãy gọi tôi là bác sĩ số mười,” Thales cười, ánh mắt đầy nhiệt huyết.
“Tôi sẽ nhớ điều đó,” Darius đáp lại, ánh mắt châm biếm. “Và tôi sẽ không quên tên của mình để không trở thành một chiến binh số mười!”
Khi đêm về khuya, Thales nằm trong lều, nghĩ về những gì sắp tới. Anh biết rằng cuộc chiến sẽ không dễ dàng, nhưng anh cũng cảm thấy tự hào khi được trở thành một phần của đoàn quân hùng mạnh này.
Sáng hôm sau, khi họ chuẩn bị lên đường, Thales cảm thấy hồi hộp. Tâm trí anh đầy hình ảnh về những cuộc chiến sắp tới, nhưng cũng tràn đầy hi vọng về những cơ hội học hỏi mà Persia có thể mang lại. Bằng tất cả sự nhiệt huyết, Thales quyết tâm không chỉ là một bác sĩ mà còn là một người đóng góp cho sự vĩ đại của Alexander Đại Đế.
“Thales, hãy chuẩn bị tinh thần!” Darius kêu lên, nháy mắt. “Chúng ta sắp viết nên lịch sử!”
“Và tôi sẽ ghi lại mọi thứ,” Thales đáp, tâm trạng phấn chấn. “Chúng ta sẽ không chỉ chiến đấu, mà còn học hỏi và phát triển.”
Khi đoàn quân tiến về phía trước, lòng Thales tràn đầy hy vọng. Một cuộc hành trình vĩ đại đang chờ đợi, và anh đã sẵn sàng cho những điều chưa biết.
Kết thúc chương 2
Hy vọng rằng chương này tiếp tục mang đến cho bạn sự hứng thú và phát triển cho câu chuyện! Nếu bạn cần thêm điều chỉnh hay muốn tiếp tục với chương tiếp theo, hãy cho tôi biết nhé!