Bác Sĩ Giữa Những Đổ Nát - Chương 1
Chương 1: Cơn Bão Đổ Bộ
Buổi sáng ở Roma bừng tỉnh dưới ánh sáng ảm đạm của những đám mây xám xịt. Marcus, một bác sĩ nổi tiếng, đang đứng trước gương, chỉnh sửa lại áo choàng trắng của mình. Mỗi sáng, ông đều cảm thấy hồi hộp khi chuẩn bị cho một ngày mới, nhưng hôm nay, sự căng thẳng trong không khí khiến ông không thể thoải mái. Tin tức về sự bất ổn chính trị và các cuộc xung đột quân sự ngày càng lan rộng trong thành phố, như những cơn bão đang âm thầm kéo đến.
“Marcus!” một giọng nói quen thuộc vang lên, kéo ông ra khỏi suy nghĩ. Đó là Lucius, một trợ lý trẻ tuổi của ông, với ánh mắt đầy lo lắng. “Có tin mới từ phía Bắc. Đã có những cuộc nổi loạn lớn. Nhiều người chạy trốn về đây.”
Marcus quay lại, gật đầu. “Chúng ta phải chuẩn bị. Bệnh nhân sẽ cần chúng ta nhiều hơn bao giờ hết. Hãy gọi thêm người tình nguyện nếu có thể.”
“Vâng, thưa bác sĩ.” Lucius nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại Marcus một mình với những suy nghĩ nặng nề. Ông bước ra ngoài, nơi không khí ngột ngạt và ảm đạm khiến ông cảm thấy chán nản. Đường phố hôm nay ít người qua lại, và những ai đi bộ đều mang vẻ mặt lo âu.
Khi đến bệnh viện, Marcus đã thấy một hàng dài bệnh nhân chờ đợi bên ngoài. Họ đều có dấu hiệu kiệt sức và mệt mỏi, nhiều người trong số họ không chỉ đang vật lộn với bệnh tật mà còn với nạn đói. Marcus tiến lại gần và hỏi:
“Các bạn đến đây vì lý do gì?”
Một người đàn ông trung niên, với đôi mắt hoảng loạn, bước lên. “Bác sĩ, con tôi bị sốt cao và ho liên tục. Chúng tôi không còn thực phẩm, không có gì để ăn.”
“Đừng lo, tôi sẽ giúp,” Marcus an ủi, nhưng trong lòng ông lại lo lắng. Những nguyên liệu để điều trị ngày càng khan hiếm. Ông bước vào trong bệnh viện, chỉ dẫn Lucius và các bác sĩ khác bắt đầu phân loại bệnh nhân theo mức độ nghiêm trọng.
“Lucius, hãy chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp,” Marcus ra lệnh. “Chúng ta không thể để tình trạng này tồi tệ hơn.”
“Nhưng làm thế nào chúng ta có thể cứu chữa khi không đủ thuốc?” Lucius hỏi, giọng đầy lo lắng.
Marcus hít một hơi sâu, đôi mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ phải tìm ra cách. Con người luôn tìm được ánh sáng trong những lúc tối tăm nhất.”
Một ngày làm việc đầy áp lực trôi qua, và Marcus cảm thấy mệt mỏi. Đến tối, khi ông đang chuẩn bị rời bệnh viện, một phụ nữ trẻ tuổi với vẻ mặt hoảng loạn bước vào. “Bác sĩ! Xin hãy giúp tôi!” cô la lên, nước mắt lăn dài trên má.
“Xin hãy bình tĩnh,” Marcus nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Có chuyện gì xảy ra?”
“Em trai tôi bị thương do một cuộc xung đột gần đây. Chúng tôi không biết phải đi đâu!” Cô ấy nắm chặt tay, ánh mắt van xin.
Marcus không thể từ chối. “Lucius, hãy theo tôi. Chúng ta cần đưa cậu bé đến phòng cấp cứu ngay bây giờ!” Họ vội vã dẫn cô ấy vào trong.
Khi đến phòng cấp cứu, họ thấy một cậu bé khoảng mười tuổi nằm trên giường, với vết thương sâu ở chân. Marcus và Lucius lập tức bắt tay vào công việc.
“Giữ vững, bé!” Marcus nói, khi cậu bé hét lên vì đau. “Chúng ta sẽ giúp con.”
“Bác sĩ, con sẽ chết sao?” cậu bé hỏi, mắt đầy sợ hãi.
“Không, con sẽ không chết,” Marcus khẳng định. “Chúng ta sẽ làm mọi thứ để cứu con.”
Họ bắt đầu khâu vết thương, và Lucius hỗ trợ bằng cách giữ chặt cánh tay của cậu bé. Những giọt mồ hôi ứa ra trên trán Marcus, nhưng ông không dừng lại. Khi cuối cùng công việc đã hoàn tất, cậu bé thở hổn hển nhưng ánh mắt đã bớt hoảng loạn hơn.
“Cảm ơn bác sĩ,” cậu bé thì thầm, đôi mắt rưng rưng.
“Con hãy nghỉ ngơi,” Marcus đáp, lòng ông tràn đầy sự thỏa mãn khi thấy cậu bé an toàn. “Chúng tôi sẽ chăm sóc con.”
Rời phòng cấp cứu, Marcus thấy Lucius đang ngồi trên ghế, vẻ mặt chán nản. “Bác sĩ, mọi thứ đang tồi tệ hơn. Nhiều người đang mắc bệnh hơn, và không có thuốc để chữa trị. Chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Chúng ta không thể từ bỏ,” Marcus đáp, ánh mắt kiên định. “Chúng ta phải tiếp tục chiến đấu. Tôi sẽ không để những người này chết trong tay tôi.”
“Một số người đã bắt đầu nghi ngờ về khả năng của chúng ta. Họ nói rằng bệnh tật là sự trừng phạt,” Lucius thở dài.
Marcus nghiêm túc nhìn Lucius. “Đó là điều mà chúng ta không thể để tâm. Chúng ta là bác sĩ, và nhiệm vụ của chúng ta là cứu chữa.”
Một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn. Marcus cảm thấy một cơn bão lớn đang chuẩn bị đổ bộ, không chỉ từ thiên nhiên mà còn từ sự bất ổn của xã hội. Nhưng ông biết rằng cho dù có thế nào, ông vẫn sẽ chiến đấu, bảo vệ những sinh mạng mà ông đã thề chăm sóc.
“Chúng ta sẽ phải chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất,” ông nói, ánh mắt sáng lên quyết tâm. “Bão tố đang đến, nhưng chúng ta sẽ đứng vững.”
Từ đó, một chương mới bắt đầu, với Marcus và Lucius dẫn dắt mọi người vượt qua những thử thách mà cơn bão mang lại. Họ sẽ chiến đấu không chỉ vì bệnh nhân của mình, mà còn vì chính bản thân họ và tương lai của Roma.