Bác Sĩ Giữa Những Đổ Nát - Chương 2
Chương 2: Lời Kêu Gọi Từ Nơi Xa
Sáng hôm sau, ánh sáng le lói xuyên qua những đám mây xám. Marcus thức dậy với tâm trí đầy nặng nề về những gì đã xảy ra hôm trước. Ông rời khỏi giường, chậm rãi bước đến cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Cảnh tượng trước mắt ông thật buồn tẻ: những con đường vắng lặng, những ngôi nhà cũ kỹ, và không khí nặng nề của sự lo lắng đang bao trùm thành phố.
“Marcus!” Tiếng gọi của Lucius kéo ông ra khỏi suy nghĩ. “Có một người muốn gặp bác sĩ.”
“Ai vậy?” Marcus hỏi, không giấu nổi sự tò mò.
“Ông ấy nói là một thương gia từ miền Bắc. Có vẻ như ông ấy đã trốn khỏi một cuộc nổi loạn,” Lucius đáp.
Marcus gật đầu và đi theo Lucius đến phòng chờ. Ông gặp một người đàn ông trung niên, tóc bạc, và mặt hằn sâu những nếp nhăn vì lo âu.
“Ông là Marcus?” Người thương gia hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.
“Đúng vậy. Tôi là Marcus. Ông đến từ đâu?” Marcus hỏi, cảm nhận được sự cấp bách trong giọng nói của người đàn ông.
“Tôi từ Cisalpine,” ông thương gia nói. “Tôi vừa trốn thoát khỏi một cuộc nổi loạn khủng khiếp. Nơi đó đang cháy rực, và người dân đang phải chịu đựng nạn đói tồi tệ. Tôi đã chứng kiến nhiều người phải đánh nhau vì miếng ăn!”
“Ông có thể cho tôi biết thêm chi tiết không?” Marcus hỏi, ngay lập tức nhận ra rằng thông tin này có thể rất quan trọng cho công việc của ông.
“Có,” người đàn ông gật đầu, đôi mắt lộ rõ sự hoảng loạn. “Các thành phố đang bị đổ nát. Chúng ta không chỉ đối mặt với bệnh tật, mà còn với bạo lực và sự hỗn loạn. Tôi đã thấy những đứa trẻ ngã quỵ vì đói. Họ cần sự giúp đỡ ngay lập tức!”
Marcus cảm thấy một làn sóng phẫn nộ và tội nghiệp trong lòng. “Chúng ta phải hành động ngay bây giờ. Hãy cho tôi biết những gì ông có thể cung cấp để giúp đỡ.”
“Tôi có một số thực phẩm từ các vùng lân cận,” ông thương gia nói. “Nhưng tôi cần sự giúp đỡ của ông để đưa chúng đến những nơi cần thiết.”
“Được. Chúng ta sẽ tổ chức một đoàn cứu trợ. Lucius, hãy chuẩn bị người tình nguyện và thu thập những gì chúng ta có thể. Chúng ta không thể chờ đợi thêm.”
“Vâng, thưa bác sĩ!” Lucius trả lời, ánh mắt đã trở nên đầy quyết tâm.
Chỉ trong vài giờ, Marcus và Lucius đã tập hợp được một nhóm tình nguyện viên, những người sẵn sàng tham gia vào cuộc hành trình gian khổ này. Trong khi đó, người thương gia đã thu xếp để đưa thực phẩm đến một khu vực an toàn bên ngoài thành phố.
“Chúng ta sẽ phải hành động nhanh chóng,” Marcus nói với nhóm tình nguyện viên. “Chúng ta không thể để những người dân vô tội tiếp tục chịu đựng. Họ cần chúng ta.”
Khi trời đã gần tối, nhóm của Marcus bắt đầu hành trình. Họ di chuyển qua những con đường tối tăm, nơi mà ánh đèn mờ mịt chỉ đủ để soi sáng một vài bước đi. Marcus có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng lòng ông đầy quyết tâm.
“Khi đến nơi, hãy nhớ rằng chúng ta không chỉ mang thực phẩm, mà còn mang hy vọng,” Marcus nhắc nhở mọi người.
Khi nhóm đến một ngôi làng nhỏ nằm bên ngoài thành phố, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người nghẹn ngào. Những ngôi nhà đổ nát, và những người dân trong làng nhìn họ với đôi mắt đầy sự tuyệt vọng.
“Mau lên! Chúng ta phải phân phát thực phẩm ngay lập tức!” Marcus kêu gọi. Họ bắt đầu phân chia thực phẩm cho những người cần, mỗi gói hàng đều mang theo những tiếng cảm ơn nghẹn ngào.
“Bác sĩ, cảm ơn ông! Chúng tôi đã không có gì để ăn trong ba ngày qua!” một người phụ nữ, tóc rối bời, thốt lên khi nhận được một gói thực phẩm.
“Đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ trở lại,” Marcus an ủi, trong lòng cảm thấy thỏa mãn khi thấy nụ cười xuất hiện trên gương mặt đau khổ của người dân.
Nhưng đột nhiên, trong khi nhóm đang phân phát thực phẩm, một tiếng kêu vang lên từ phía xa. Một nhóm người lạ mặt, với vũ khí trong tay, đang tiến về phía họ. Marcus cảm nhận được mối nguy hiểm đang gần kề.
“Bác sĩ, họ là ai?” Lucius thì thào, lo lắng nhìn về phía nhóm người.
“Chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức!” Marcus quát. “Hãy mang theo những gì còn lại và đi!”
Nhưng nhóm người lạ mặt đã đến gần hơn. Một trong số họ, một người đàn ông cao lớn với ánh mắt lạnh lùng, gằn giọng: “Đây là của chúng ta! Các ngươi không có quyền phân phát thức ăn mà không có sự cho phép!”
Marcus cảm thấy mồ hôi ứa ra, nhưng ông không thể để mình bị khuất phục. “Chúng tôi chỉ muốn giúp đỡ những người cần. Họ đang đói và bệnh tật!” ông kiên quyết nói.
“Giúp đỡ? Hay chỉ là tìm kiếm cơ hội cho bản thân?” Người đàn ông quát, bước tới gần hơn. “Nếu các ngươi không muốn bị thương, hãy giao thực phẩm cho chúng ta!”
Một cuộc xung đột dường như không thể tránh khỏi. Marcus biết rằng họ cần phải rời khỏi đây nhanh chóng. Ông quay lại nhìn nhóm tình nguyện viên và ra lệnh: “Chạy đi! Đừng quay lại!”
Khi nhóm của họ cố gắng rời đi, một cuộc ẩu đả bùng nổ. Marcus và Lucius đứng lại để bảo vệ những người dân trong làng. Họ đã đến đây để giúp đỡ, và họ sẽ không để mình bị đánh bại dễ dàng.
“Mau đi!” Marcus hô lớn, đánh trả một kẻ tấn công. “Chúng ta sẽ không để họ ngăn cản!”
Mọi thứ trở nên hỗn loạn, nhưng trong những giây phút căng thẳng đó, Marcus cảm nhận được một sức mạnh bên trong. Ông và Lucius chiến đấu cùng nhau, bảo vệ những người dân mà họ đã đến để giúp đỡ. Cuối cùng, sau một cuộc ẩu đả căng thẳng, nhóm người lạ mặt buộc phải rút lui.
“Hãy đi! Hãy quay lại Roma!” Marcus hô to, trong khi nhóm tình nguyện viên và những người dân lao ra khỏi làng.
Họ trở về Roma, trong lòng mang theo không chỉ thực phẩm mà còn cả sự quyết tâm không bao giờ từ bỏ. Dù cho cơn bão bên ngoài có đổ bộ mạnh mẽ đến đâu, Marcus sẽ luôn là người chiến đấu vì những sinh mạng đang gặp khó khăn.
“Chúng ta sẽ tiếp tục,” ông nói với Lucius, khi họ bước vào thành phố quen thuộc. “Bởi vì đây chỉ là sự khởi đầu.”