Bác Sĩ Giữa Những Đổ Nát - Chương 3
Chương 3: Bệnh Dịch Bùng Nổ
Khi nhóm của Marcus trở về Roma, ánh sáng mặt trời đã dần nhạt đi. Nhưng niềm hy vọng mà họ mang về cùng thực phẩm khiến bầu không khí trong bệnh viện trở nên ấm áp hơn, ít nhất là trong chốc lát. Tuy nhiên, niềm vui đó nhanh chóng bị che lấp bởi một sự thật đau lòng: bệnh dịch đang lan rộng với tốc độ kinh hoàng.
Vừa bước vào bệnh viện, Marcus cảm thấy bầu không khí nặng nề, không khí trong phòng chờ ngột ngạt và tiếng ho khan liên tục vang lên từ các góc tối. Lucius bước đến bên Marcus, ánh mắt đầy lo lắng.
“Bác sĩ, tình hình đang rất tồi tệ,” Lucius nói, giọng run rẩy. “Mọi người đang đến đây với những triệu chứng nghiêm trọng. Chúng tôi không thể xử lý hết được!”
Marcus hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Hãy gọi tất cả bác sĩ và y tá. Chúng ta cần lập tức thành lập một đội ngũ ứng phó. Chúng ta phải phân loại bệnh nhân và bắt đầu điều trị ngay.”
Lucius gật đầu, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt vẫn không thể che giấu. Khi Marcus đi vào phòng cấp cứu, ông thấy một cảnh tượng kinh hoàng: những người bệnh nằm la liệt, một số đã sốt cao, người khác thì ho khan đến mức không thể thở. Marcus cảm thấy như trái tim mình bị đè nén bởi nỗi đau và sự tuyệt vọng.
“Bác sĩ, giúp tôi với!” Một giọng nói vang lên. Một phụ nữ trẻ tuổi, mặt tái xanh, đang ôm chặt một đứa trẻ đang ngủ thiếp đi bên cạnh. “Nó không thể thở được! Xin hãy làm gì đó!”
Marcus nhanh chóng tiến đến. “Đưa đứa trẻ cho tôi,” ông nhẹ nhàng nói. Ông kiểm tra hơi thở của đứa trẻ, cảm thấy sự yếu ớt. “Lucius, hãy chuẩn bị một liều thuốc giảm ho ngay lập tức.”
“Vâng, thưa bác sĩ!” Lucius hối hả chạy đi. Marcus bắt đầu điều trị cho đứa trẻ, lòng ông thắt lại khi thấy đôi mắt trong veo, vẫn chưa nhận thức được nỗi đau mà nó đang phải chịu đựng.
Trong khi Marcus chăm sóc bệnh nhân, một bác sĩ khác, Claudia, bước vào. Cô là một trong những bác sĩ tài năng nhất của bệnh viện, nhưng cũng rất kiên cường và nhạy cảm với nỗi đau của người khác.
“Marcus, tình hình này không thể tiếp tục như thế,” Claudia nói, vẻ mặt lo âu. “Chúng ta cần phải tìm hiểu nguyên nhân của dịch bệnh này. Nó có thể do nguồn nước ô nhiễm hoặc thực phẩm không an toàn.”
“Đúng vậy. Nhưng trước tiên, chúng ta phải chữa trị cho những bệnh nhân này đã,” Marcus đáp, ánh mắt kiên quyết. “Chúng ta không thể để họ chết trong tay chúng ta.”
Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự khắc nghiệt. Marcus và đội ngũ của ông đã làm việc suốt đêm để chữa trị cho bệnh nhân. Họ đối mặt với nhiều thử thách: thiếu thốn thuốc men, thực phẩm, và thậm chí cả nhân lực.
Một buổi sáng, khi Marcus đang điều trị cho một bệnh nhân, Lucius bước vào với vẻ mặt đầy lo lắng. “Bác sĩ, tình hình đã trở nên tồi tệ hơn. Có tin rằng bệnh dịch đã lan ra ngoài thành phố. Hàng trăm người đã chết ở các khu vực lân cận.”
“Chúng ta cần phải tìm hiểu nguyên nhân,” Marcus quyết tâm nói. “Tôi sẽ đi thăm khám những khu vực bị ảnh hưởng. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy manh mối.”
“Bác sĩ, đó có thể là điều nguy hiểm!” Lucius phản đối. “Chúng ta không thể biết những gì đang chờ đợi chúng ta bên ngoài!”
“Tôi không thể ngồi đây khi biết bao người đang chết dần,” Marcus kiên quyết. “Tôi cần tìm hiểu sự thật.”
Marcus cùng với Lucius và Claudia quyết định rời khỏi bệnh viện để đến các khu vực xung quanh thành phố, nơi đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi bệnh dịch. Họ đi qua những con đường hoang vắng, nơi chỉ còn lại sự im lặng và những nỗi đau không thể nói thành lời.
Khi đến một ngôi làng nhỏ, cảnh tượng trước mắt khiến Marcus lạnh người. Những ngôi nhà đều đóng cửa, và không có ai trên đường phố. Họ quyết định vào một ngôi nhà gần đó, nơi có một người phụ nữ trung niên đang ngồi co ro trong góc.
“Chúng tôi là bác sĩ,” Marcus nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Chúng tôi đến để giúp đỡ. Có chuyện gì xảy ra ở đây?”
“Bệnh dịch đã cướp đi mạng sống của nhiều người,” người phụ nữ thổn thức. “Chồng tôi, con tôi… tất cả họ đều đã chết. Chúng tôi không biết phải làm gì.”
“Chúng tôi sẽ giúp bà,” Claudia nói, đến bên người phụ nữ. “Bà có thể cho chúng tôi biết liệu có điều gì bất thường trước khi dịch bệnh bùng phát không?”
Người phụ nữ nhìn xuống đất, giọng nghẹn ngào. “Chúng tôi đã uống nước từ giếng. Nó có vị lạ. Nhưng không ai nghĩ rằng nó có thể gây ra bệnh tật.”
“Giếng nước?” Marcus ghi chú. “Chúng tôi cần phải kiểm tra ngay.”
“Chúng tôi không thể để tình trạng này tiếp diễn,” Lucius nói. “Chúng ta cần lấy mẫu nước để kiểm tra.”
Họ quyết định tìm giếng nước trong làng. Khi đến nơi, Marcus cúi xuống, nhìn vào bên trong. Nước có màu đục và bốc mùi hôi thối.
“Đây có thể là nguyên nhân gây ra bệnh dịch,” Marcus nói với Lucius và Claudia. “Chúng ta phải ngăn chặn nó ngay lập tức.”
“Nhưng làm thế nào?” Claudia hỏi. “Chúng ta không thể một mình xử lý việc này.”
“Chúng ta sẽ phải quay về và báo cáo lại cho bệnh viện,” Marcus đáp. “Chúng ta cần hỗ trợ từ chính quyền để làm sạch nguồn nước.”
Quay trở về bệnh viện, Marcus ngay lập tức báo cáo tình hình cho các bác sĩ khác và chính quyền thành phố. “Bệnh dịch đang lan rộng và nguyên nhân có thể đến từ nguồn nước ô nhiễm,” ông nói, giọng kiên quyết. “Chúng ta cần phải hành động ngay lập tức trước khi quá muộn.”
“Nhưng chúng ta không có đủ nguồn lực,” một quan chức nói, vẻ mặt lo âu. “Chúng ta phải thuyết phục người dân rời khỏi khu vực bị ảnh hưởng.”
“Đúng, nhưng làm thế nào chúng ta có thể thuyết phục họ khi họ đã mất đi người thân?” Marcus hỏi. “Chúng ta phải cho họ thấy rằng chúng ta đang làm việc để bảo vệ họ.”
Sự căng thẳng trong phòng họp tăng cao, nhưng Marcus không thể từ bỏ. Ông biết rằng thời gian đang chạy đua, và mỗi phút trôi qua đều có thể đánh đổi bằng mạng sống của một ai đó.
“Chúng ta phải hành động ngay bây giờ!” Marcus hô lớn, ánh mắt đầy quyết tâm. “Nếu không, những gì chúng ta đã làm sẽ trở thành vô nghĩa.”
Với sự hỗ trợ từ chính quyền, họ bắt đầu tổ chức các chiến dịch làm sạch nguồn nước, cũng như phát động một chiến dịch truyền thông để nâng cao ý thức của người dân về sự nguy hiểm của bệnh dịch. Marcus hiểu rằng đây là một cuộc chiến không chỉ chống lại bệnh tật mà còn là một cuộc chiến chống lại sự tuyệt vọng. Họ sẽ không để Roma, thành phố mà ông yêu quý, phải chịu đựng thêm nữa.
“Chúng ta sẽ chiến đấu cho những người dân vô tội,” ông nói với Lucius và Claudia, ánh mắt sáng lên. “Bởi vì đây mới chỉ là khởi đầu cho cuộc chiến.”