Bác Sĩ Giữa Những Đổ Nát - Chương 4
Chương 4: Ký Ức Về Quá Khứ
Ánh sáng rực rỡ của một buổi sáng mới khiến Marcus cảm thấy như có một tia hy vọng vừa lóe lên giữa bầu không khí u ám của Roma. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất khi ông nhớ lại công việc còn dang dở và những thách thức mà họ phải đối mặt. Hôm nay, bệnh viện vẫn tiếp tục đầy những bệnh nhân cần cứu chữa, và dịch bệnh thì vẫn không ngừng lan rộng.
Trong khi đang kiểm tra hồ sơ bệnh nhân, Marcus chợt nghe tiếng bước chân quen thuộc. Claudia bước vào, vẻ mặt tràn đầy lo âu. “Marcus, chúng ta cần nói chuyện. Tôi có cảm giác rằng mọi thứ đang ngày càng tồi tệ hơn.”
“Có chuyện gì?” Marcus hỏi, đặt hồ sơ xuống.
“Tôi đã nhận được tin từ một số bác sĩ ở các khu vực khác. Họ nói rằng dịch bệnh đã lan ra ngoài vùng của chúng ta. Một số thành phố đã có những ca tử vong hàng loạt,” Claudia đáp, giọng cô run rẩy.
Marcus cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. “Điều đó có nghĩa là chúng ta cần hành động khẩn cấp hơn nữa. Nhưng còn thuốc men và trang thiết bị? Chúng ta đang thiếu hụt nghiêm trọng.”
“Chúng ta cần tìm cách thu hút sự giúp đỡ từ các bác sĩ và tổ chức khác. Nhưng điều quan trọng là phải giữ vững tinh thần của nhân viên và bệnh nhân,” Claudia nói. “Họ cần thấy rằng chúng ta vẫn còn hy vọng.”
Marcus gật đầu, nhớ lại những ký ức tươi đẹp từ thời kỳ hưng thịnh của Đế quốc La Mã. Ông đã từng sống trong một thế giới tràn ngập ánh sáng, nơi mọi người đều được chăm sóc và bảo vệ. Ông hồi tưởng về những buổi lễ lớn, những bữa tiệc sang trọng, và những khoảnh khắc hạnh phúc bên gia đình và bạn bè.
“Claudia,” ông bắt đầu, “khi tôi còn là một bác sĩ trẻ, tôi luôn mơ ước sẽ mang lại sức khỏe cho tất cả mọi người. Tôi nhớ khi chúng ta còn có những buổi lễ ở Coliseum, nơi mà mọi người cùng nhau vui vẻ, và y học đang ở đỉnh cao. Giờ đây, nhìn thấy tất cả những đau khổ này thật là quá khó khăn.”
“Nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội,” Claudia đáp, ánh mắt kiên định. “Chúng ta có thể làm gì đó. Chúng ta có thể cứu những người đang cần chúng ta.”
Marcus mỉm cười, cảm thấy một chút ấm áp trong lòng. “Đúng, chúng ta sẽ không từ bỏ. Tôi sẽ tổ chức một buổi họp với tất cả các bác sĩ và nhân viên bệnh viện, để họ biết rằng chúng ta đang ở đây để chiến đấu.”
Buổi họp diễn ra trong một không gian tràn ngập sự căng thẳng. Những bác sĩ và y tá đều ngồi im lặng, ánh mắt đầy lo âu. Marcus đứng lên, cố gắng truyền đạt sự tự tin cho mọi người.
“Các bạn,” ông nói, “chúng ta đang ở giữa một cuộc chiến lớn hơn cả bản thân mình. Bệnh dịch đang đe dọa mạng sống của nhiều người. Nhưng chúng ta không thể để nỗi sợ hãi chi phối. Chúng ta phải làm việc cùng nhau và tìm kiếm giải pháp.”
“Mọi người đang chết. Chúng ta không có đủ thuốc và trang thiết bị,” một bác sĩ trong nhóm lên tiếng. “Liệu có ích gì khi chúng ta cố gắng?”
“Chúng ta có thể làm được nếu chúng ta cùng nhau,” Marcus đáp, giọng ông mạnh mẽ. “Hãy nhớ rằng mỗi ca bệnh mà chúng ta cứu được là một thành công. Chúng ta cần phải truyền thông điệp này ra ngoài. Chúng ta cần thu hút sự chú ý của chính quyền, và cả các tổ chức từ thiện.”
Claudia bước lên phía trước. “Chúng ta cũng có thể kêu gọi sự giúp đỡ từ những bác sĩ và nhà hảo tâm ở các thành phố khác. Họ có thể gửi thuốc, thực phẩm và trang thiết bị đến cho chúng ta.”
“Đúng! Hãy biến nỗi sợ hãi thành động lực,” Marcus khuyến khích. “Chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ. Chúng ta là những bác sĩ, và đó là trách nhiệm của chúng ta.”
Khi cuộc họp kết thúc, mọi người bắt đầu lên kế hoạch cho những bước tiếp theo. Marcus cảm thấy sự quyết tâm trong từng ánh mắt. Họ có thể không biết rõ tương lai sẽ ra sao, nhưng họ đã quyết định cùng nhau chiến đấu.
Khi trời đã tối, Marcus đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố. Những ngọn đèn le lói như những vì sao trong đêm tối. Ông nhớ về những kỷ niệm đẹp của một Roma sôi động, nơi mà ông đã lớn lên, nơi mà người dân sống hòa thuận và đầy niềm vui. Nhưng giờ đây, tất cả những điều đó dường như chỉ là một giấc mơ xa vời.
“Bác sĩ!” Lucius đột ngột xuất hiện, làm Marcus giật mình. “Có một người phụ nữ muốn gặp bác sĩ ngay lập tức. Cô ấy bảo là có thông tin quan trọng.”
“Để tôi gặp cô ấy,” Marcus nói, ngay lập tức cảm thấy hồi hộp. Ông không biết thông tin gì đang chờ đợi, nhưng ông hy vọng rằng đó có thể là một dấu hiệu tích cực.
Khi người phụ nữ bước vào, vẻ mặt cô mang đầy sự lo lắng. “Bác sĩ, tôi là vợ của một trong những người sống sót sau bệnh dịch ở khu vực phía Bắc. Ông ấy đã trở về đây và đã kể cho tôi nghe về những gì đã xảy ra. Chúng ta cần hành động ngay lập tức!”
“Cô nói gì?” Marcus hỏi, cảm thấy hồi hộp.
“Ông ấy đã thấy một nhóm người đang phát thuốc và thực phẩm cho những người bị ảnh hưởng. Họ đang làm việc rất tích cực để ngăn chặn dịch bệnh,” cô ấy nói, ánh mắt sáng lên hy vọng.
“Có phải họ là bác sĩ từ thành phố khác không?” Marcus hỏi, lòng ông dâng lên một niềm vui bất ngờ.
“Đúng vậy! Họ đã quyết định đến giúp đỡ những người bị ảnh hưởng. Họ đã gửi lời kêu gọi đến chúng ta,” người phụ nữ đáp.
“Chúng ta cần phải kết nối với họ ngay lập tức,” Marcus nói, cảm thấy nhiệt huyết bừng cháy trong lòng. “Đó có thể là cơ hội mà chúng ta đang chờ đợi.”
Khi người phụ nữ rời đi, Marcus cảm thấy như một luồng gió mới đã thổi vào tâm hồn mình. Ông biết rằng công cuộc chiến đấu chống lại dịch bệnh sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất giờ đây, họ không còn đơn độc.
“Chúng ta sẽ không từ bỏ. Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng,” Marcus thầm hứa với bản thân, quyết tâm bảo vệ thành phố và những người mà ông yêu quý. Cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc, và ông sẽ không dừng lại cho đến khi Roma hồi sinh từ tro tàn.