Bác Sĩ Thời Chiến - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu hỗn loạn
Alexei Novikov, một bác sĩ phẫu thuật tài năng ở thế kỷ 21, luôn tự hào về khả năng của mình trong việc cứu chữa bệnh nhân. Vào một buổi sáng mùa thu, khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi qua cửa sổ của phòng khám, anh đang chuẩn bị cho một ca phẫu thuật khó. Nhưng cuộc sống của anh sẽ không còn như trước.
“Bác sĩ Novikov, bệnh nhân đang chờ!” Maria, y tá của anh, vội vã kêu lên từ bên ngoài.
“Cảm ơn, Maria. Tôi sẽ ra ngay,” Alexei đáp, châm một điếu thuốc để lấy tinh thần. Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng, một cơn bão lốc bất ngờ ập đến, quấn lấy anh trong những vòng xoáy kỳ lạ.
“Cái quái gì vậy?” Alexei thốt lên, cảm giác như mình đang bay lên không trung.
Khi tỉnh dậy, mọi thứ xung quanh anh đều lạ lẫm. Những âm thanh ầm ĩ của tiếng la hét và tiếng súng nổ vang vọng, và một bầu không khí căng thẳng tràn ngập khắp nơi. Anh nhận ra mình đang ở giữa một thành phố Petrograd sôi sục.
“Đây… không phải là nơi tôi thuộc về,” anh lẩm bẩm, xung quanh là những người đàn ông trong trang phục quân đội và những người dân hỗn loạn chạy trốn.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Một giọng nói yếu ớt cất lên từ đám đông. Alexei quay lại và thấy một người đàn ông trung niên đang nằm trên đất, vết thương chảy máu đầm đìa.
“Giữ bình tĩnh! Tôi là bác sĩ!” Alexei lao tới, quỳ xuống bên cạnh người đàn ông. “Tôi cần biết bạn đã bị thương ở đâu.”
“Chúng tôi bị tấn công bởi quân đội,” người đàn ông nắm lấy tay Alexei, “Tôi… tôi bị trúng đạn.”
“Maria!” Alexei gọi lớn, tìm kiếm đồng nghiệp của mình giữa đám đông. “Cần thêm người giúp ở đây!”
Maria xuất hiện, thở hổn hển, “Em đây, bác sĩ! Chúng ta cần nhanh chóng băng bó vết thương cho ông ấy.”
Họ làm việc cùng nhau, sử dụng những kiến thức y học hiện đại mà Alexei đã học, nhưng mọi thứ đều thiếu thốn. “Chúng ta không có đủ bông băng!” Maria nói, lo lắng.
“Chúng ta phải tìm cách,” Alexei đáp, “Đưa tôi cái áo khoác của bạn.”
Maria nhìn anh ngạc nhiên nhưng nhanh chóng tuân theo. Alexei xé áo khoác thành từng mảnh, băng bó vết thương cho người đàn ông.
“Cảm ơn… cảm ơn bác sĩ,” người đàn ông thì thầm, rồi nhắm mắt lại, có vẻ như sắp ngất xỉu.
“Ông ấy không thể ngất ở đây! Hãy giữ ông ấy tỉnh táo!” Alexei hét lên. “Nói chuyện với tôi, ông có nghe không?”
“Nghe… nghe chứ,” người đàn ông cố gắng mở mắt.
Alexei nhận thấy những người xung quanh đang tụ tập, sợ hãi và hoang mang. “Cần tìm một nơi an toàn để chữa trị,” anh nói với Maria. “Chúng ta không thể ở đây lâu.”
“Nhưng làm thế nào?” Maria hỏi, ánh mắt hoảng sợ.
“Một trong những bệnh viện gần đây có thể còn đủ người để giúp,” Alexei đề xuất, “Chúng ta cần đưa ông ấy đến đó.”
Alexei và Maria dìu người đàn ông đứng dậy, nhưng đột nhiên có tiếng súng nổ gần đó. Mọi người xung quanh hoảng loạn, chạy tán loạn. “Nhanh lên!” Alexei quát. “Đi theo tôi!”
Họ chạy qua những con phố hỗn loạn, giữa những tiếng la hét và tiếng đạn bắn. Alexei cảm thấy như thế giới đang sụp đổ xung quanh anh. Khi đến một góc phố, họ bắt gặp một nhóm lính đang đứng, những khẩu súng trong tay.
“Dừng lại!” Một người lính hét lên.
“Chúng tôi cần cứu người!” Alexei kêu lên, nhưng người lính không hề lay chuyển.
“Không có ai được qua!” anh ta quát, nòng súng chĩa vào họ.
“Xin hãy để chúng tôi qua,” Maria van nài, nước mắt chảy dài trên má. “Chúng tôi chỉ muốn cứu người.”
Alexei biết rằng họ không còn thời gian. “Này!” anh hét lên, “Nếu bạn không cho chúng tôi qua, sẽ có nhiều người chết!”
Người lính chần chừ một chút, nhưng rồi lại ném ánh mắt nghi ngờ. “Mày có gì để chứng minh?”
“Tôi là bác sĩ,” Alexei đáp, “Và tôi có thể giúp đỡ. Nếu không, nhiều mạng sống sẽ bị mất.”
Thế nhưng, giọng nói của anh không có vẻ thuyết phục. Alexei đột ngột quyết định. “Hãy nghe tôi!” anh nói. “Tôi không thuộc về đây, nhưng tôi không thể đứng nhìn người dân vô tội chết!”
Bất ngờ, một tiếng súng vang lên từ phía sau. Một người đàn ông bị thương ngã xuống trước mắt họ.
“Được rồi!” người lính hét lên, không còn đủ kiên nhẫn. “Nhanh lên, vào đi!”
Họ vội vàng đưa người đàn ông bị thương qua cổng, và ngay khi bước vào bên trong bệnh viện, Alexei cảm thấy một cơn gió mát lạnh thổi qua, như thể ánh sáng đang soi đường cho anh.
“Chúng ta đã làm được,” Maria nói, thở phào nhẹ nhõm, nhưng Alexei biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu cho cuộc chiến cam go mà họ phải đối mặt.
“Chúng ta còn nhiều việc phải làm,” anh nói, ánh mắt dán chặt vào những người bệnh đang nằm la liệt. “Và tôi sẽ không ngừng chiến đấu để cứu chữa họ.”